Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 365 : Làm gì nên tội?
Ngày đăng: 14:20 30/04/20
Tuyết Yên vội hỏi:
- Tình hình chị ấy thế nào rồi anh?
Vũ Tuấn Phong thở dài:
- Máu tụ đã được lấy, chỗ chảy máu cũng đã được cầm máu nhưng mà mọi chuyện còn phải tùy thuộc vào cô ấy. Trạng thái nguy hiểm đã qua nhưng muốn tỉnh lại hay không giờ chỉ có cô ấy quyết định. Ài, sao lại ra nông nỗi này chứ? Tuyết Yên, em có biết không?
Mai Tuyết Yên lắc đầu:
- Em không biết. Hôm nay chị ấy lạ lắm, lúc nãy em còn bắt gặp chị ấy khóc, cứ nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ khi vào nhà tắm chị ấy lại nghĩ quẩn như vậy.
- Chị ấy vốn là một người giàu tình cảm, chỉ có chuyện liên quan tới nó mới khiến chuyện Vân Tú làm hành động ngu ngốc này. Tên nhóc Tuấn Vũ chắc không thể nào, thế thì chỉ còn liên quan tới người nhà cô ấy.
Tuyết Yên lắng nghe phân tích của hắn thì gật đầu:
- Nếu người nhà chị ấy gặp nguy hiểm thì sẽ không phải giải quyết bằng cách tự sát, chỉ có khi có mâu thuẫn lớn mới tiến triển như thế. Mọi người có biết gì về gia đình chị ấy không?
Cả hai người đều lắc đầu, Leo thì không tính vì hắn mới tới Việt Nam, còn Tuấn Phong thì lắc đầu nói:
- Chuyện này đã có lần chúng tôi hỏi, cô ấy chỉ nói mình còn duy nhất một người thân là mẹ ở quê, cái này chắc em phải biết chứ?
Tuyết Yên gật đầu:
- Em cũng nghe nói cha chị ấy mất sớm, hai mẹ con nương tựa vào nhau, vì thế mẹ em lại càng thương yêu chị ấy hơn, chẳng lẽ hai mẹ con chị ấy cãi nhau lớn, rất lớn nên mới thành ra thế này?
Vũ Tuấn Phong ra hiệu mọi người ra nơi khác nói chuyện để Vân Tú nghỉ.
- Chuyện này có lẽ không đơn giản. Anh có cảm giác việc Tuấn Vũ đột nhiên đi nhập ngũ rất kỳ quái, nhưng anh không biết nguyên nhân vì sao. Tuyết Yên, em là em gái cậu ta, rốt cuộc là có chuyện gì, cậu ta có nói với em chứ?
- Cái này...
- Đừng ấp úng. Chuyện này không đơn giản. Nếu em cứ giấu thì không thể tìm được cách giải quyết. Cứ đợi Tuấn Vũ thì sẽ muộn mất rồi. Chuyện nếu không gấp thì chẳng khiến chị Vân Tú làm chuyện ngu xuẩn này.
- Anh em nói là muốn nhập ngũ để giành quyền lực, nhưng em nhận ra không phải chỉ là như thế, chắc chắn có liên quan tới chị Vân Tú, nếu không một người như anh ấy sẽ chẳng có chút hứng thú nào đối với quyền lực chính trị.
- Dạ.
Vũ Tuấn Phong thở dài lắc đầu, cô nhóc này cũng thật cứng đầu, nói chẳng chịu nghe.
Tuyết Yên ngồi bên giường, đầu gục xuống bàn tay của Vân Tú, cô thủ thỉ:
- Anh em thật có phúc khi yêu được một người như chị. Chị đã hy sinh quá nhiều vì anh ấy rồi, chị yên tâm, khi anh Tuấn Vũ về em sẽ thay chị đánh cho anh ấy một trận, sao tên ngốc đó có thể bỏ chị mà đi như thế chứ. Phải chăng em là con trai, em sẽ cướp lấy chị luôn cho tên ngốc đó ngồi khóc tu tu luôn.
... Ngoài gia đình ra, chỉ có Minh Châu và chị là đối tốt với em, nhưng cô ấy lại không giữ lời mà đi xa rồi, em chỉ còn một người bạn thân nhất là chị thôi, chị đừng có bỏ em lại một mình nhé.
... Em không biết rõ nỗi khổ của chị nhưng có phải nó đau lắm không ạ? Có lẽ chị đã cảm thấy cuộc sống rất bế tắc nhưng sao chị không nghĩ tới mọi người xung quanh, có cha mẹ em, có Mai Mai, có đồng nghiệp và đồng đội của chị, chẳng lẽ họ không có ý nghĩa gì với chị sao?
Thế nên chị mới lựa chọn cách ngốc nghếch này để chấm dứt tất cả? Chị thật là hết thuốc chữa rồi. Đã nói lát tắm xong sẽ tâm sự với em, vậy sao chị lại nghĩ quẩn như vậy? Chị phải tỉnh lại xin lỗi mọi người đi. Ai cũng lo lắng cho chị lắm đó.
Mai Tuyết Yên vừa khóc vừa nói suốt cả một đêm.
Vũ Tuấn Phong mở mắt thì đã thấy trời sáng, mặt trời đã chiếu rọi khắp không gian, nhớ tới Vân Tú đang hôn mê, hắn nhanh chân đi ra mở cửa xem xét tình hình.
Nhìn thấy Tuyết Yên ngủ gục bên cạnh, cái miệng nhỏ vẫn đang chóp chép thì lắc đầu mỉm cười. “Đã nói là để anh trông cho thì không nghe, nhóc con bướng bỉnh.”
Định lấy cái chăn ra choàng cho cô nàng này ngủ, nhưng chẳng gì bằng chăn ấm đệm êm, hắn đi tới lựa lựa bế bổng cô lên đưa vào phòng.
Nhìn Tuyết Yên nhíu mày cọ cọ như con mèo nhỏ, hắn lẩm bẩm:
- Ngủ cũng đẹp như vậy, ài, không biết một mỹ nhân họa thủy này sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió cho giới giải trí đây.
Nhưng vừa đi được vài bước thì hắn lại nghe thấy cô nói mơ:
- Chị Tú Tú yêu anh nhiều như vậy,... chắc em phải rút lui thôi... Anh trai ngu ngốc... Em ghét anh...
Mới nghe thì chưa hiểu chuyện gì, nhưng khi nghe hết thì hắn lại trợn trừng mắt, bước chân dài đang sải bước suýt nữa lại vấp vào nhau “Mình vừa nghe được chuyện không nên nghe thì phải... khỉ thật... thôi, coi như những lời này chưa từng tồi tại... nam mô a di đà phật... thiện tai thiện tai... Tên khốn Tuấn Vũ cậu, đến em gái mình cũng không tha, nghiệp chướng, nghiệp chướng.”
Đã lâu rồi mới được chợp mắt, Dương Tuấn Vũ đang say giấc mộng thì chợt hắt hơi liên tục mấy cái khiến hắn tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn xung quanh chợt nhận ra hoàn cảnh hiện tại, hắn chửi thầm một câu: “Tên khốn nào chửi mình, tới lúc ngủ mà cũng bị hắt xì, mình làm gì nên tội a”