Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 366 : Chia tay

Ngày đăng: 14:20 30/04/20


P/s: Rất cảm ơn bạn Nguyễn Vương đã Buff Thất Thải Châu và Đề cử 2 Nguyệt Phiếu cho truyện. Chúc anh chị em cuối tuần vui vẻ.



....



Đêm qua ngồi viết báo cáo cả đêm Dương Tuấn Vũ vừa chợp mắt được khoảng 1 tiếng thì bị cơn hắt xì đánh thức. Hắn cố nằm xuống ngủ tiếp nhưng không thể ngủ được đành phải dậy chạy bộ mấy vòng quanh doanh trại thì chợt nhận thấy thì ra không ngủ được là do trong lòng nóng như lửa đốt, chẳng thể ngồi yên một chỗ.



- Chào buổi sáng đội trưởng.



Đang suy nghĩ một vài vấn đề thì nghe đằng xa có tiếng gọi, Dương Tuấn Vũ quay sang thì thấy cả bảy người trong đội đang chạy bộ cùng nhau. Hắn gật đầu:



- Sớm thế.



- Đội trưởng lại trêu tụi này rồi. Rõ ràng cậu hôm qua còn thức khuya tới 5 giờ sáng, mà giờ mới hơn 6 giờ đã ra đây tập chạy, ài, dù biết Lão Đại ngài trâu bò nhưng sức người chứ chẳng phải máy móc, hoạt động mãi coi chừng kiệt sức đấy.



- Có chút chuyện không yên nên khó ngủ thôi, chứ tôi sinh hoạt điều độ lắm.



- Của anh đây.



Dương Tuấn Vũ chợt thấy có bình nước đưa ra trước mặt, thì ra là cô nàng Tiểu Ngân, hơi bất ngờ vì bình thường lúc nào cũng rụt rè mà nay lại tỏ ra như vậy. Cũng thấy cổ họng hơi khát mà bên hông quên không mang theo nước, cũng không thể tỏ ra xa cách với đồng đội, hắn gật đầu với tay cầm lấy:



- Cảm ơn.



Nhưng vừa cầm chai nước xong thì thấy mặt Tiểu Ngân đỏ bừng chạy vụt lên phía trước, hắn há hốc miệng rồi lắc đầu cười khổ:



- A Thanh, em gái cô lúc nào cũng xấu hổ như thế à?



A thanh lắc đầu:



- Bình thường ở nhà nó là chuyên gia phá hoại với trêu trọc người khác, nhưng chẳng hiểu sao đứng trước mặt đội trưởng là nó luống cuống tay chân. Ngài đừng lo, tôi sẽ để ý nhắc nhở nó.



- Mà hai chị em cô còn chưa bị bắt về sao? Định ở đây quậy tới bao giờ?
Tiểu Ngân đỏ mặt lắc đầu:



- Đội trưởng... cầm đi. Sau này có cơ hội nhớ tặng tôi một chai nước. Nhất định phải tìm chúng tôi



đấy nhé. Cả mọi người nữa hẹn gặp lại... huhu.



Cô gái nhỏ nói câu trước câu sau đã khóc tu tu khiến mọi người nghẹn họng trân trối. Vương Bạch vẫy tay:



- Yên tâm, tụi này sẽ không quên hai cậu đâu. Sẽ sớm tới ngày chúng tôi tới nhà làm phiền mấy bữa cơm đấy. Tiểu Ngân, Tiểu Thanh, nhớ về nhà bớt đánh đấm lại, chăm chỉ theo bà theo mẹ học làm bếp để lấy được chồng nhé.



- Ha Ha.



Mọi người đều phá lên cười, Tiêu Ngân bĩu môi:



- Hứ. Cần gì. Chồng tôi phải biết nấu nướng, giặt đồ, nếu không tôi... cắt.



Cô gái ngây thơ nhưng lại nói ra những lời như thế, đặc biệt còn kèm theo hành động đưa tay tới hạ bộ rồi làm động tác “cắt” cùng nụ cười híp mắt đáng yêu khiến đám mày râu và cả Dương Tuấn Vũ cũng thấy rùng mình, bên dưới lạnh toát. Cả đám mặt nghệt ra vô thức hai tay che hạ bộ, làm hai cô gái phì cười vui vẻ.



A Thanh cũng chẳng nín được cười, nhưng nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng ấy lại làm cả đám đực rựa mất hồn, nhận ra mình hơi vui quá, A Thanh nhanh chóng điều chỉnh lại, cô vẫy tay chào:



- Mọi người bảo trọng, đội trưởng nhớ giành chức vô địch cho cả nhóm nhé. Hẹn ngày tái ngộ.



- Hẹn ngày tái ngộ.



Mọi người nghiêm túc chắp tay chào theo nghi thức quân đội, tất cả cứ đứng như những mũi giáo đâm thẳng lên trời, cho mãi tới khi hình bóng chiếc xe biến mất phía xa thì mới dừng lại.



Dù cười nói vui vẻ nhưng trong lòng ai ở đây cũng đều cảm thấy xúc động, tiếc nuối, bồi hồi. Tuy chỉ ở với nhau 1 tháng nhưng bọn họ đều sát cánh cùng nhau trong mọi cuộc chiến sinh tử, có vui, có buồn, có phấn khích, có sợ hãi.



Tất cả những thứ đó đều khiến trong lòng họ vô tình hình thành một sợi dây liên kết khó nói rõ bằng lời. Đôi khi chỉ cần có duyên gặp mặt một lần cũng đủ để họ sẵn sàng xông vào liều mạng vì nhau.