Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 367 : Độc ác
Ngày đăng: 14:20 30/04/20
P/s: Cảm ơn bạn saca2khg đã Đề cử 2 Nguyệt Phiếu và Buff Kim Sa Châu. Cảm ơn bạn
lmtram đã tặng 2,000 đậu cho truyện. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.
......
Nhìn những người đang đứng cùng mình trong khu vực chuẩn bị thi đấu vòng cuối cùng, Dương Tuấn Vũ hơi ngạc nhiên khi số lượng binh sĩ tham gia vẫn còn không ít, “Ở đây cũng còn khoảng 30 người đấy chứ”.
Đừng nghĩ 30 là số nhiều, rõ ràng họ có 232 người tham gia vòng thi thứ hai, vậy mà giờ đây chỉ còn 30. Lần này chẳng phải quân đội Việt Nam đã tự đá vào chân mình sao? Bao nhiêu tướng sĩ tinh anh đều bỏ mạng.
Đúng lúc này Vương Bạch đang đứng cạnh hắn cau mày khó chịu, hắn nói nhỏ:
- Đội trưởng, hình như chúng ta bị lạc vào nơi nguy hiểm nhất rồi. Có phải cậu đang nghĩ những người bị loại đều chết hết? Không. Đa số họ đều phát tín hiệu cầu viện và được đội ngũ cứu trợ mang trực thăng tới cứu. Chỉ có vài đội là rơi vào khu vực được đánh dấu là “cực nguy hiểm” nên mới đối mặt với những thứ quái dị đó, đồng thời tín hiệu cũng bị chặt đứt.
Dương Tuấn Vũ nhíu mày:
- Sao tôi không biết cái vụ chia ra khu vực bình thường và khu vực nguy hiểm này?
- Cái này là do mọi người sau cuộc chiến về báo cáo mới tổng kết ra được. Chứ lãnh đạo cũng không có ý định đẩy mọi người vào chỗ chết đâu, bao nhiêu tinh anh xuất chúng đâu có thể vì một cuộc thi mà nằm xuống. Chẳng qua không hiểu vì sao khi rà soát khu vực thi đấu lại lọt mất một nơi quái dị mà sóng vô tuyến không thể chuyển đi như vậy.
- Lọt mất?
Dương Tuấn Vũ lẩm bẩm, làm gì có chuyện bỏ sót sơ đẳng như thế. Đây có thể là một âm mưu, hoặc cũng có thể là do sự quỷ dị của nơi đó.
Nhưng ngay hướng mặt lên lễ đài, tình cờ lướt qua dàn lãnh đạo thì bất ngờ lại bắt gặp ánh mắt lóe lên chút tiếc nuối hướng về phía mình của Lý Khải. Với người khác thì hắn chẳng để tâm, nhưng những kẻ đã được hắn cho vào danh sách đen thì lúc hắn không giám sát thì cũng nhờ Triệu Cơ “để mắt” hộ.
Thấy thái độ của hắn biến hóa như thế, Dương Tuấn Vũ chợt nghĩ đến một vài khả năng, gương mặt lúc chợt trở lên âm hàn lạnh lẽo, lúc lại lo lắng toan tính. Đặc biệt là loại cảm giác tự tin coi thương người khác thế này không phải tự dưng mà có. “Lý gia đã tìm được chỗ vững chắc để dựa
vào?”
Phía đội cứu thương cũng không chậm trễ, tuy vậy Dương Tuấn Vũ không muốn họ mất nhiều thời gian để thăm khám lại một lần nữa, hắn nói với đoàn người:
- Ai là bác sĩ phụ trách ở đây?
Đoàn người hơn chục thanh viên cứu thương nghe thấy vậy thì nhíu mày khó chịu, tên này như đang ra lệnh với họ vậy. Có người không chịu được nói:
- Cậu và bọn họ tránh ra để chúng tôi kiểm tra và cấp cứu. Không phận sự đừng ở đây vướng chân vướng tay.
- Ông bảo ai vướng chân vướng tay?
Vương Bạch cáu tiết quát lên.
Tay bác sĩ trung niên này đỏ bừng mặt quát lại:
- Cậu có giỏi thì vào đây mà chữa, bác sĩ tới còn muốn cản trở, nếu cậu ta chết mấy người có chịu trách nhiệm được không?
Dương Tuấn Vũ giơ tay ngăn ra hiệu đồng đội không nên to tiếng, hắn biết Hàn Lập đang ngày càng nguy hiểm vì thế không muốn làm lớn chuyện, hắn hạ giọng nói:
- Tôi chỉ hỏi ai là bác sĩ phụ trách ở đây không được sao? Phải chăng chú là người phụ trách?
- Tôi... không phải. Nhưng việc chuyên môn nói các cậu cũng không hiểu đâu, đừng làm mất thời gian của chúng tôi.
Thấy hắn hạ giọng bớt tỏ thái độ, tay bác sĩ trung tuổi cũng không làm căng thẳng, họ cũng làm ở đây nhiều năm rồi, trong quân đội đồng đội bị thương thì những người khác có chút quá khích cũng là bình thường.
Đúng lúc đấy, một giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe vang lên, chẳng khó để nhận ra đây là giọng nữ, cô ta nói:
- Tôi là bác sĩ trưởng ở đây, không biết cậu có chuyện gì cần hỏi?