Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 375 : Đê tiện
Ngày đăng: 14:20 30/04/20
Nhưng ở đây có hai kẻ không những không biết nhục mà con cảm thấy thèm muốn. Đúng vậy, là thèm muốn. Cái tính đê tiện đã thành tính, giờ lại gặp mỹ nữ ngàn năm có một như Tuyết Yên, da trắng như tuyết, gương mặt xuất trần như tiên nữ hạ phàm, dù mặc quần áo gọn gàng nhưng cũng không thể nào che dấu hết nét căng mọng của một cô gái tuổi xuân sắc.
Nhíu mày nhìn hai cha con Nguyễn Bá Nhật, cô hừ một tiếng rồi coi như con ruồi bay qua mắt, quay về phía người phụ nữ duy nhất đang lo lắng ở đây, cô nói:
- Bác có phải là mẹ chị Tú Tú đúng không? Việc tới nước này bác còn nghĩ chúng tôi hại con gái bác sao? Xin phép được nói thẳng. Chính là do người mẹ độc ác như bà, ngu ngốc, ích kỷ như bà mới khiến chị ấy ra nông nỗi này. Bà muốn tốt cho cô ấy ư?
Thế đã khi nào bà tự hỏi việc mình nghe lời người đàn ông cả mấy chục năm mất tích đột nhiên lại xuất hiện là việc ngu ngốc cỡ nào. Ông ta đâu phải kẻ đần, kẻ mất trí mà tự dưng bỏ vợ, bỏ con chạy tới đây chuộc lỗi với bà? Còn đứa con gái ở cùng mình, thương yêu mình, ngoan ngoãn là thế, bà lại sẵn sàng vứt bỏ ý kiến, tình cảm của nó để sắp đặt một cuộc hôn nhân chính trị.
Chị Tú Tú sẽ hạnh phúc được sao? Xuất thân là người bình dân, bà nghĩ con gái của một người đàn bà làm nông sẽ được cả danh gia vọng tộc người ta chào đón. Xin lỗi, không bị hành hạ tới chết đã là may rồi. Giờ tôi mới hiểu, đôi khi có mẹ ruột còn chẳng bằng người ngoài.
Bị một cô gái nói thế, chẳng những bà Hương không tức giận mà ngược lại mặt tái nhợt đi, Tuyết
Yên nói những lời tuy gay gắt, khó nghe nhưng sự thật đúng là như thế. “Mình độc ác như vậy sao?”
Đúng lúc tâm lý bà đang lung lay thì Trần Thế Kiệt nắm lấy tay bà nói nhỏ “mình đừng sợ, để tôi”, sau đấy hắn cau mày nhìn về phía Tuyết Yên:
- Này cô gái, cô thì biết cái quái gì? Tú Tú là con gái của vợ chồng tôi, chúng tôi thương yêu nó còn chưa hết thì làm sao mà hãm hại nó được? Tìm một đối tượng tốt cho con mình lấy làm chồng cũng là sai sao? Có cha mẹ nào không làm vậy?
Bá Nhật là một chàng trai tốt, gia đình gia giáo, học hành công tác xuất sắc, lại rất yêu thương con gái tôi, chỉ cần tiếp xúc một thời gian nó sẽ thích con người cậu ấy. Chưa kể mấy người là ai? Có quyền gì mà can thiệp vào chuyện trăm năm của con gái tôi?
Hương à, em đừng nghe mấy người này nói lung tung, chúng ta sao lại đối xử tệ bạc với con gái được, tất cả là để sau này nó có một cuộc sống hạnh phúc mà thôi. Còn tên nhóc gì đó mà trước đây Tú Tú yêu, giờ nó bỏ con bé đi nơi nào rồi, chẳng nhẽ cứ bắt con bé đợi tới già sao?
Nó cũng chẳng còn nhỏ tuổi nữa, tầm tuổi này đáng lẽ vợ chồng mình phải có cháu bế rồi mới đúng. Ài, nó ham việc quá mà quên mất cả tuổi xuân của mình. Sau khi nó tỉnh lại, em phải khuyên con nên nghỉ sớm, phụ nữ cần gì phải đi làm nhiều làm gì, có chồng lo khoản tài chính rồi, vợ lo gia đình êm ấm là được.
“Quên béng chưa báo ông nội” Nguyễn Bá Nhật trợn mắt nhớ ra, nhưng biết ông không giận gì, hắn cười xòa nói:
- Đâu có ạ, chỉ là Tú Tú đang bị bệnh, con cũng đang định gọi cho ông nhờ ông tìm một bác sĩ giỏi
chữa cho cô ấy đây.
- Bị bệnh? Bị như nào? Sao không nói sớm?
- À, chuyện là có mấy người thất đức, rõ ràng chẳng phải là gì của Tú Tú mà lại tự tiện không liên lạc với người thân cô ấy, tự ý mời thầy thuốc tới chữa bệnh, chẳng biết chữa có ra cái gì không, mà cô ấy đã hôn mê hai ngày rồi chưa tỉnh lại.
- Lại có chuyện như vậy? Con báo công an chưa?
- Báo công an thì để sau đi, giờ quan trọng nhất là cô ấy bị thương ở đầu, ông có quen bác sĩ nào làm về mảng này thì giúp con với.
- Ừ. Đợi một lát ông hỏi mấy người bạn xem. Gửi cho ông địa chỉ.
- Vâng, con nhắn cho ông ngay đây.
Nguyễn Bá Nhật cố ý nói to lên cho bà Hương thấy, y như rằng nghe thấy việc tìm một bác sĩ tốt là mắt bà ta sáng lên, rồi liên tục nói cảm ơn.
“Đồ nhà quê không não” Nguyễn Bá Nhật trong lòng rất khinh thường nhưng ngoài mặt lại gọi mẹ ngọt sớt, ít nhất hắn cũng phải đóng kịch cho tới khi chiếm được mỹ nhân này về làm vợ đã. “Mà có khi cô không tỉnh lại, tôi vừa được chơi thỏa thích lại có thể đường hoàng lấy thêm một bà vợ nữa, chắc chắn ông nội sẽ không nói gì được, ha ha, kế này thật hay.”
Chợt nghĩ ra Vân Tú bất tỉnh cũng là một sự lựa chọn tốt, hắn vui vẻ nở một nụ cười gian xảo.