Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 412 : Gặp lại người quen

Ngày đăng: 14:20 30/04/20


P/s: Cảm ơn bạn [email protected] đã Đề cử 10 Nguyệt Phiếu và bạn zhiepz đã Tặng 1,000 đậu cho truyện. Chúc mọi người ngủ ngon nha.



....



DG đặt chiếc dao mổ xuống, hắn thở một hơi:



- Đã lâu lắm rồi chưa trải qua một ca mổ dài như thế, điều này làm tôi nhớ lại lúc mới ngày đầu cầm dao mổ còn chút bỡ ngỡ ghê, thoáng cái đã gần tám năm rồi.



- Cảm thán để sau. Dọn dẹp rồi đi ra ngoài với tôi một chuyến. Cho Lập Hàn ngủ tới tối đi.



DG cười khổ:



- Sếp đúng là định vắt kiệt tôi sao? Mấy ngày rồi không được ngủ vì phải theo dõi tên kia 24/24.



- Đừng phàn nàn, nốt việc này anh có thể ngủ nguyên một tuần.



- Ài, được rồi. Có chuyện gì mà cậu sốt sắng thế?



- Vừa đi vừa nói.



Cả hai người dọn dẹp xong xuôi rồi nhanh chóng mang theo đồ nghề.



Nhớ ra cái gì, Dương Tuấn Vũ nói:



- Mang theo huyết thanh H1 và H2 đi.



DG đang sắp xếp đồ đạc thì khựng lại, hắn tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại:



- Sếp nói gì cơ? H1, H2? Chẳng phải chính cậu cấm tôi dùng sao giờ lại muốn?
Lâm Nhược Khê không cho là đúng, cô đẩy cái tay véo trên má mình ra, phồng má bĩu môi nói:



- Chú đừng lừa gạt con nít, rõ ràng khi nãy cháu thấy chú cứ mấy giây lại thở dài ảo não một hơi. Nếu không vì phát hiện bệnh kín khó chữa thì việc gì phải như vậy?



Dương Tuấn Vũ xoa đầu cô:



- Ai nói cứ thở dài là bị bệnh kín.



Cô lắc lắc đầu tránh bàn tay hắn:



- Nhược Khê lớn rồi, không phải con nít, không được xoa đầu. Một người khỏe mạnh thì sao lại ngồi trong viện thở dài?



- Chuyện này khó nói. Tiểu Khê Khê khi nào lớn sẽ biết có nhiều chuyện rất khó nghĩ a, thở dài chỉ là một phản xạ vô thức thôi. Được rồi, chị Hồng Vân, hai mẹ con chị đi khám gì sao? Có chỗ nào không khỏe à?



Hồng Vân mỉm cười:



- Không. Ngày trước Nhược Khê hay đau ốm, nên cứ cách một khoảng thời gian lại phải vào viện điều trị nên có quen một chị bác sĩ ở đây. Chị ấy rất tốt tính, đồng thời lại rất quý Nhược Khê nên lâu dần thành ra thân thiết. Lần này đi về thăm bà ngoại nên tiện đường ghé qua chào hỏi một tiếng, không ngờ lại gặp được em ở đây. Chuyện lần trước chị còn chưa kịp cảm ơn em. Lần này nhất định phải cho chị cơ hội mời em ăn cơm nhé.



Dương Tuấn Vũ lúc này lại hơi khó xử, hắn thật sự muốn tối nay tới xem cái đấu trường đâm bốc ngầm một lần cho biết, đồng thời nếu Hoàng Phi Hồng có gặp nguy hiểm gì sẽ ra tay giúp đỡ một phen. Nếu như lúc này nhận lời ăn cơm tối thì chẳng phải sẽ không thể đi được sao?



Hồng Vân dù sao cũng là người phụ nữ thông minh sắc xảo, cô nhanh chóng nhận ra có vẻ lần này hắn thật sự có chuyện chứ không phải viện cớ chối từ, nếu đã vậy cô cũng không thúc ép, sau này còn nhiều thời gian lo gì không mời được một bữa cơm:



- Nếu em bận thì để khi khác cũng được.



Dương Tuấn Vũ cũng đành chỉ biết làm vậy, hắn gật đầu áy náy:



- Xin lỗi chị nhé. Để lần sau nhất định em sẽ đi ăn cùng hai mẹ con.