Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 413 : Đấu trường

Ngày đăng: 14:20 30/04/20


Thấy vẻ mặt cô gái nhỏ có chút buồn, hắn chợt hiểu thời gian này đối với hai mẹ con họ thật sự là khó có khi tìm được niềm vui, thế mà trong lúc cần, hắn lại vô ý phá bỏ. Vuốt vuốt mái tóc dài mượt của cô, Dương Tuấn Vũ bỗng nhớ ra cái gì, hắn lục lục trong người ra một chiếc kẹp tóc hình con bướm được làm rất tinh xảo rồi đưa về phía cô bé nói:



- Nhược Khê, cái này tặng nhóc.



Ngay từ khi chiếc kẹp tóc được lấy ra, sự chú ý của cô gái nhỏ đã bị cuốn hút, đây là một chiếc kẹp tóc rất đẹp. Nhìn nó ở trong tay mình, cô thực sự yêu thích không thôi.



Hồng Vân cũng kinh ngạc, nhưng cô không phải như con gái còn thiếu hiểu biết, lập tức cầm lấy chiếc kẹp tóc đẩy lại:



- Tiểu Vũ, em làm như vậy là không được. Sao lại tặng cho con bé thứ quý như thế?



Nhược Khê thấy mẹ làm vậy có chút thương cảm, nhưng biết thứ quý giá không thể tùy tiện đem cho.



Dương Tuấn Vũ lấy tay đẩy lại:



- Cái này cũng không đáng bao nhiêu, em rất quý Nhược Khê nên mới tặng quà, chị đừng trả lại làm em buồn chứ.



- Nhưng cái này...



- Quan trọng là ở tấm lòng thôi. Đã gặp nhau là có duyên, chưa kể chiếc kẹp này rất hợp với Tiểu Khê.



Hồng Vân cảm thấy rất áy náy, người ta đã giúp cô rất nhiều, giờ lại nhận một món quà, tuy hắn nói chẳng đáng bao nhiêu nhưng dù sao cũng là người trưởng thành, là phụ nữ cô cũng rất am hiểu đồ trang sức, vừa nhìn cô đã biết chiếc kẹp hình con bướm này thoạt nhìn đã rất đẹp đẽ tinh xảo chưa nói, đôi mắt của nó dĩ nhiên là hai viên kim cương lớn được trang trí tinh xảo.



Chỉ riêng hai viên này đã mấy trăm triệu rồi. Có ai đi tặng một đứa bé vừa mới quen một số tiền lớn như thế? Nếu không phải Dương Tuấn Vũ thoạt nhìn không có ý xấu, là người khác cô chắc chắn nghĩ kẻ này có mưu đồ bất chính.



Nhược Khê còn nhỏ chưa hiểu chuyện nhưng nhìn thái độ của mẹ cô liền hiểu đây là thứ rất có giá trị. Nhưng cô chưa kịp nói thì Dương Tuấn Vũ lại véo má cô:
Được rồi, dừng ở đây thôi, cậu lái xe về nghỉ đi. Tôi cho phép cậu xả hơi mấy ngày. Lần này vất vả rồi, cố nghỉ ngơi cho tốt.



Không cần Dương Tuấn Vũ nói, DG tất nhiên là muốn nhanh chóng về nhà, hắn không như Dương Tuấn Vũ một mình lông nhông, là người chồng của vợ, người cha của con, đi suốt mấy ngày không thể liên lạc, tuy hắn đã báo trước một tiếng nhưng chắc chắn vợ hắn đã lo lắng mất ăn mất ngủ rồi.



Dừng lại ở một con phố so với bản đồ Triệu Cơ cung cấp không sai biệt lắm, Dương Tuấn Vũ chậm dãi đi trong bóng tối, thi thoảng lại rẽ ngang rẽ dọc đi qua một loạt ngóc ngách, cuối cùng hắn đi tới một ngôi nhà. Ngôi nhà này nhìn cũng cũ nát như khu ổ chuột xung quanh nhưng lại có hai tên cao to đứng canh cửa, vừa nhìn thoáng qua liền biết khác thường.



Hắn cũng coi như được Triệu Cơ giải thích trước một phen nên cũng không quá bỡ ngỡ. Hắn đi tới gần, chưa để hai người kia nói đã rút ra một sấp 100 đô la, hiển nhiên là phí vào cửa, thậm chí còn thừa ra không ít coi như tiền bo.



Thấy hắn thành thục luật lệ như vậy, hai người vệ sĩ gật đầu một tiếng cũng không nói, cứ như vậy cho hắn tùy ý đi qua.



Bước chân của Dương Tuấn Vũ rất tự tin, khoan thai đi theo một quy tắc nhất định, sau đấy tới một cánh cửa thì tự đẩy nhẹ ra, một thông đạo ngầm lập tức xuất hiện trước mắt.



Không tỏ ra bất ngờ, hắn tiếp tục đi xuống, đi được khoảng 30m, đẩy tiếp một cánh cửa ra, ngay lập tức tiếng hò reo inh ỏi ùa vào trong óc khiến Dương Tuấn Vũ khẽ nhíu mày.



Nhìn không gian rất rộng lớn chẳng kém bất cứ nhà thi đấu cấp cao nào, hắn thầm tặc lưỡi khen ngợi. Nếu như không có Triệu Cơ giới thiệu một lượt thì có khi cả đời hắn không biết ở quê hương mình còn có một nơi náo nhiệt như thế này.



Lặng lẽ hòa mình vào dòng người, Dương Tuấn Vũ tiến gần với đấu tràng, sau đó tìm một cái cột lớn rồi dựa vào, đôi mắt đảo qua một lượt, cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của nhân vật chính tối nay – Hoàng Phi Hồng.



Nhìn hình dáng của hắn lúc này so với lúc đẩy xe cho Lập Hàn hoàn toàn bất đồng, lúc trước tuy có lạnh lùng khó tiếp cận nhưng cũng còn dễ chịu hơn bộ dáng yên tĩnh hiện tại. Người trẻ tuổi này tuy đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng toàn thân lại toát ra một luồng khí thế uy áp vô hình khiến những người ở gần hắn đều toát lên vẻ mặt kiêng kị, thậm chí là xa lánh.



Dương Tuấn Vũ ánh mắt lóe lên chút thưởng thức, người này rõ ràng đã chiến đấu không ít, thể lực tốt, khí thế trầm ổn, nội liễm nhưng vô cùng sắc bén, cảm giác như khi hắn mở mắt sẽ giống như thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, lợi hại vô cùng.



Người này nếu thực sự có tính cách phù hợp thì Dương Tuấn Vũ nhất định sẽ cho hắn cơ hội đổi đời.