Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 416 : Sợ hãi

Ngày đăng: 14:20 30/04/20


Cô gái cầm tiền hắn run run rồi đẩy lại:



- Em không cầm, ở đây em vẫn còn tiết kiệm được chút, nếu anh không cho em đi thì cầm tạm, biết đâu đóng viện phí còn chưa có đủ, em biết đi viện lâu như vậy chắc chắn sẽ tốn kém lắm. Mẹ anh lại phải dùng nhiều thuốc như thế... 



- Không được. Em đưa tiền anh thì ba đứa nhỏ biết lấy gì mà ăn. Nếu có dư thì tích cóp một chút cho tụi nói đi học. Còn khoản tiền cọc thân của em anh chỉ cần đấu thêm vài trận nữa có khi đủ tiền rồi.



- Chuyện đó anh đừng sốt ruột, thắng tới 100 trận đâu có dễ, chưa kể anh lại cần tiền nhiều như thế, tạm thời em ở đây vẫn ổn. 



Dương Tuấn Vũ nấp ở một góc khá xa, hắn biết nghe lén là xấu nhưng có nhiều cái nếu không nghe lén rất khó đánh giá được đúng bản chất của một người, nghe cuộc đối thoại này hắn liền nhận ra tình cảm của hai đứa nhóc này có vẻ không bình thường. 



Cô gái này không biết vì lý do gì tới đây làm nhưng chắc chắn vay nợ không ít nên đã cọc thân. Còn về việc quần áo có chút ngắn quá mức hắn cũng không dùng nó để đánh giá một con người, chưa kể, có sân đấu nào không yêu cầu nữ nhân nâng bảng gợi cảm, quần áo đó 9 phần 10 là do nhà cái yêu cầu. 



Mà cô nợ tiền người ta muốn sống tất nhiên phải nghe theo. Thậm chí phải làm một số việc khác nữa cũng không phải là có gì lạ lẫm. Nhưng Phi Hồng hắn không quản thì một kẻ xa lạ như hắn cũng không thể quá phận.



Cuộc tranh luận có vẻ đã tới hồi kết, hắn nhìn đồng hồ cũng không sai biệt lắm, vì thế liền xuất hiện đi ra. 



Hai người vẫn đang dàn xếp, cô gái này nhất quyết muốn đi theo, Hoàng Phi Hồng cuối cùng cũng đành chấp nhận, đang tính rời đi bỗng có người đi tới. Khi nãy hắn mải nghe Hải Đường nói mà không chú ý xung quanh, chỉ sợ kẻ này đã tranh thủ nghe lén không chừng. 



Nghe lén chuyện riêng hắn cũng chẳng sợ, cái hắn sợ chính là hiện tại tay đang ôm một bọc tiền, hắn thì chẳng còn bao nhiêu khí lực, con ngõ hẻm đen tối vắng vẻ, nếu hắn đã theo dõi từ lâu thì tình tình đang vô cùng nguy hiểm.



Sở dĩ hắn ngay lập tức chạy đi là bởi vì sợ đường tối ngõ vắng bị mai phục. Hắn biết sẽ có thể gặp rắc rối nhưng nếu không ngay lập tức mang tiền đi thì chỉ sợ mẹ hắn không được chữa trị tận tình mà sẽ qua đời. 



Nhân tình nóng lạnh hắn đều biết không ít, tuy có cô bác sĩ tốt bụng kia nói giúp nhưng không có tiền đều sẽ bị người khác khinh bạc, chưa kể nhất là mẹ hắn lại bị cái bệnh đó khiến người ta càng kỳ thị. Nếu có thể hắn nguyện đưa mẹ mình về nhà chăm sóc rồi, chỉ là hắn biết nếu rút máy thở ra mẹ hắn sẽ chết không thể nghi ngờ.



Không cần nhìn Dương Tuấn Vũ cũng biết con nhím nhỏ này dĩ nhiên xù lông cảnh giác, đổi lại là hắn hắn cũng sẽ làm như vậy. Để tránh mất thời gian hắn liền nói:



- Trước khoan hãy nói. Nếu hai người muốn nhanh tới viện thì lên taxi tôi vừa gọi ở đầu con hẻm. 



Hoàng Phi Hồng nắm chặt nắm đấm, hắn liền hiểu người này đã nghe lén được ít nhiều, nhưng đạo lý không bao giờ tự dưng có bánh bao rơi xuống trúng đầu mình, hắn nghi ngờ hỏi:



- Sao lại giúp chúng tôi?



Dương Tuấn Vũ lười nói, việc này vốn càng giải thích càng rắc rối, hắn cứ thế đi qua hai người, đồng thời nhắc nhở:
Đi được một đoạn, Hoàng Phi Hồng hỏi:



- Anh không sợ cảnh sát bắt sao? Dù họ có giết người cũng không tới mức cứ thế bị xử tử như vậy.



Hải Đường giật mình vội kéo hắn ý muốn hắn đừng có hỏi nhiều nhưng toàn bộ đã bị hắn nói ra hết, cô dè dặt nhìn bóng lưng người kia.



Dương Tuấn Vũ cười:



- Cảnh sát đúng là rất tốt nhưng nhiều chuyện họ không quản hết được. Đặc biệt là mấy tên cướp của giết người này. Chỉ sợ nếu như bị bắt thì đã có thêm bao nhiêu người bị bọn chúng sát hại rồi. Những người đó cũng chỉ có một cái mạng, chết đi rồi có được công an đòi lại minh bạch cũng đã chỉ còn nắm đất.



Hoàng Phi Hồng thấy hắn nói cũng không phải không có lý, chỉ là hắn xưa nay vẫn không có dám ngang tàn như vậy. Tuy nhiên, ít nhiều hắn vẫn rất cảm kích người này, nếu không có hắn hôm nay ở đây khẳng định mình đã là một cỗ thi thể, còn Hải Đường chỉ sợ còn thê thảm hơn. Nghĩ tới mà rùng mình.



Dương Tuấn Vũ biết đối với hai người bọn họ còn chưa có cách nào nhận thức việc máu tanh này, hắn liền đổi chủ đề:



- Đi thôi. Bạn tôi có lẽ đợi sốt ruột lắm rồi.



Vỗ vỗ vay Hải Đường để cô bình tĩnh lại, hai người tiếp tục đi theo người đàn ông thần bí này.



Hắn cũng không có lừa bọn họ, ngay khi rời khỏi ngách nhỏ ra đầu hẻm đã có một chiếc xe đợi ở đấy. Nếu không biết người này có lẽ rất giàu thì bây giờ nhìn thấy chiếc Porscher này chắc chắn bọn họ sẽ giật mình bất ngờ, từ bao giờ taxi đã có Porscher đi rồi.



Nhưng đã là bạn của người đó chắc chắn cũng không phải thuộc loại nghèo hèn gì.



Chỉ là bọn họ không nghĩ bên trong lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp, dù Hoàng Phi Hồng xưa nay chẳng phải loại ham mê nữ sắc gì, người phụ nữ khiến hắn quan tâm chỉ có mẹ và Hải Đường, nhưng khi nhìn thấy cô gái này cũng phải ngây ngốc hồi lâu.



Chỉ tới khi bên hông truyền tới một trận đau xót hắn mới giật mình tỉnh lại, biết mình vừa thất lễ hắn vội lên tiếng:



- Xin lỗi chị. 



Nói xong hắn cười lấy lòng cô bạn gái bên cạnh.



Hải Đường tất nhiên chỉ là theo thói quen của nữ nhân, cô tất nhiên không muốn người yêu mình lại ngay trước mặt ngây ngốc nhìn một cô gái khác. Mặc dù biết người phụ nữ này không có cửa cho Hoàng Phi Hồng nghĩ tới, mà bản thân cô cũng rất tin tưởng nhân phẩm của bạn trai mình. Sống trong rồng rắn lẫn lộn bao lâu cô còn chưa thấy hắn nhìn nhiều một cái nữ nhân nào ngoài cô.