Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 417 : Khiếp sợ

Ngày đăng: 14:20 30/04/20


Khi người đàn ông kia vào xe, hắn liền ngồi vào ghế lái, ánh điện sáng rực trong xe khiến cả hai người đều nhìn rõ diện mạo của hắn. 



Nhưng chưa nhìn qua thì chưa biết, nhìn thấy rồi thì giật mình. 



“Người này còn quá trẻ, như thế nào ra tay độc ác như vậy? Hắn thật là sát thủ? Còn cô gái xinh đẹp tuyệt trần này thì sao?”



Hai người đều nghĩ nhưng tất nhiên chẳng có câu trả lời.



Hải Đường tuy không có ý gì nhưng ngoài sự trẻ trung của người này ra, cô cũng nhận ra hắn rất tuấn tú, dáng người cao lớn, còn trẻ nhưng tính cách rất trầm ổn. 



Khiếp sợ qua đi, Hoàng Phi Hồng một lần nữa lại kinh ngạc, hắn chỉ tay lắp bắp:



- Anh.. anh chính là người ngày đó... ở cũng chỗ với người ngồi xe lăn?



Dương Tuấn Vũ cũng chẳng cần phải giấu, hắn chính là muốn người ta nhận ra mình, biết mình giúp hắn, sau này còn sợ hắn không đi theo sao? Hoàng Phi Hồng này thế nhưng lại là một kẻ rất có tình nghĩa, việc bán đứng ân nhân hắn còn chưa làm được:



- Đúng vậy. Chẳng những tôi biết cậu là người thắng trận hôm nay mà còn tìm hiểu qua một lượt gia cảnh của cậu rồi. Nếu cậu không thích tôi cũng chỉ có thể nói một câu xin lỗi, nhưng tôi tin rằng cậu sẽ nhanh chóng biết mình gặp may thế nào. Trước hết khoan hãy nói, cứ đi tới viện gặp mẹ cậu đi, nếu chậm chút là không gặp được rồi.



Hoàng Phi Hồng giật mình nhào về phía ghế đằng trước, bất chấp kẻ này là một tên cực kỳ nguy hiểm, hắn lắc lắc vai gấp gáp hỏi:



- Cái gì? Mẹ tôi... bà ấy có phải hay không... 



Dương Tuấn Vũ biết tên này hiểu nhầm ý mình, hắn lắc đầu:



- Trước cứ ngồi xuống. Mẹ cậu không sao. Không gặp được ý nói là bà ấy sẽ được chuyển tới Bệnh viện Đa khoa Thịnh Thế điều trị tiếp. Tiền viện phí cậu không cần phải lo, ở đấy chữa trị miễn phí. Ừm, còn cái bọc tiền kia cũng không cần, cậu có thể đem kinh doanh cái gì đó hoặc sửa sang lại căn nhà một chút.



Hoàng Phi Hồng nghe mẹ mình không có việc gì thì cũng an tâm ngồi xuống, nhưng kẻ này nói không cần tiền, hơn nữa lại tự ý chuyển mẹ mình đi viện khác rồi? 



Như hiểu tên này nghĩ gì, Dương Tuấn Vũ cũng giải thích luôn cho đỡ phiền phức:



- 600 triệu tôi đã thay cậu thanh toán. Chỗ này vừa vặn 500 còn chưa đủ tiền, cho nên vay 600 hay vay 100 cũng như nhau, cậu cứ lấy số tiền này tiêu sao cho hợp lý. Yên tâm, tôi cho vay không lấy lãi.
Hoàng Phi Hồng không phải kẻ ngốc tất nhiên biết không tự nhiên có miếng bánh rơi xuống, nhưng rất nhanh hắn nhận ra có điều không thích hợp, hắn giật mình đứng dậy lần hai, giọng cũng lạc đi:



- Anh nói thực sự có cơ hội chưa khỏi? Anh không phải lừa dối đi?



Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười:



- Có tin hay không thì tùy. 



Hạ Minh Nguyệt nhíu nhíu mày, cô quay lại thấy gương mặt hai người này đúng là như đang gặp quỷ thì tò mò hỏi:



- Xin lỗi. Mẹ cậu là mắc bệnh gì mà nghe có vẻ bi quan vậy?



Hoàng Phi Hồng run rẩy ngồi xuống, hắn lẩm bẩm:



- H... HIV... giai đoạn cuối.



- AIDS?



Hạ Minh Nguyệt cũng đồng dạng muốn ngất xỉu, tuy vậy cô vẫn biết tên này không giống người thường, hiện nay tuy hơi khó tin nhưng cô vẫn có chút chấp nhận được, cô vẫn nhìn Dương Tuấn Vũ hỏi lại, cô biết hắn sẽ không cần đem thứ này ra lừa người:



- Thật sự chữa được? HIV? Cậu... cậu...



Dương Tuấn Vũ thầm thở dài, chính hắn cấm DG nói ra cái này để tránh bạo loạn, nhưng giờ chính mình lại đem cái này nói ra, nhưng nếu đã là người quen, đặc biệt là Hoàng Phi Hồng sau này chắc chắn sẽ biết, mà nếu không nói trước cho hắn chuẩn bị tâm lý thì sẽ khiến hắn làm trò ngu ngốc. 



Hắn gật đầu:



- Đúng là chữa được. Nhưng không phải 100%. Đồng thời cũng không phải do tôi làm ra mà là Vũ Tuấn Phong – giám đốc bệnh viện Thịnh Thế vừa nghiên cứu ra không lâu. Mà mẹ của Hoàng Phi Hồng chính là người đầu tiên áp dụng thử phương pháp này. 



Thứ lỗi vì đã không bàn bạc với cậu trước, nhưng sáng nay tình hình mẹ cậu rất tồi, nếu không tiêm sớm huyết thanh thì có lẽ bà ấy không sống quá được buổi trưa rồi. Hiện tại tình hình có vẻ đang được chính anh Tuấn Phong kiểm soát, có giành lại được sự sống hay không còn phụ thuộc vào chính nỗ lực bà ấy nữa.