Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 418 : Bảo vật?
Ngày đăng: 14:20 30/04/20
HIV gây suy giảm miễn dịch, nó chưa phải thứ nguy hiểm nhất, cái chân chính khiến người bị HIV chết chính là các loại vi khuẩn, virus cơ hội. Mà điều trị cái này mới là thách thức khó khăn.
Nghe hắn nói khả năng chữa trị không phải 100% thì cũng không ai bất ngờ, thứ này đã bao nhiêu thập kỷ rồi còn chưa tìm ra cách điều trị? Nó chính là căn bệnh toàn thế giới a. Nếu cái tin tức này xuất hiện, chỉ cần xác xuất chữa khỏi là 10% thôi cũng sẽ khiến toàn bộ thế giới sục sôi. Số người bị mắc bệnh này còn không phải là 1000-2000 người mà là mấy chục, mấy trăm triệu người a.
Hoàng Phi Hồng sau cơn khiếp sợ qua đi, hắn thà rằng thử tin người này một lần còn hơn, bởi vì hiện tại hắn là người hiểu rõ nhất mẹ mình có thể sống được thêm mấy ngày đã là kỳ tích rồi. Tuy vậy cái hắn khó hiểu chính là sao kẻ này lại đối với hắn có hứng thú? Hắn liền hỏi:
- Tại sao lại là tôi?
Dương Tuấn Vũ:
- Trực giác.
- Trực giác?
Cả ba người ngây ngẩn, kẻ này thế nhưng lại làm việc quá ngẫu hứng đi.
Hoàng Phi Hồng nắm chặt tay, hắn quyết định đánh cược cuộc đời mình một lần:
- Được. Tôi sẽ đi theo anh,
Hải Đường thấy hắn mở miệng liền đồng ý như vậy cũng chỉ biết nắm chặt tay, trong lòng lo lắng mà thôi.
Dương Tuấn Vũ lại không cho là vậy, hắn lại rất tin vào trực giác của mình, hắn hỏi:
- Cậu muốn làm kinh tế, kỹ thuật, nghiên cứu hay là võ thuật?
Hoàng Phi Hồng cũng biết kẻ này bá đạo nhưng không nghĩ cái gì hắn cũng có thể nói nhẹ nhàng như vậy, đắn đo suy tư, hắn gật đầu:
- Tôi muốn đi theo võ đạo.
Nhận thấy ánh mắt lo lắng càng đậm của Hải Đường, Hoàng Phi Hồng ôm cô vào lòng an ủi:
- Không có gì. Còn một thứ nữa mà ông tôi luôn nghi ngờ đó là có phải hay không Trần gia đang hợp tác với một thế lực khác. Tuy có một chút chứng cứ nhưng không rõ ràng lắm.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy vậy cũng cảm thấy không lạ. Dương Tuấn Vũ cũng không keo kiệt, hắn lấy điện thoại mở lên một bức ảnh rồi đưa cho Hạ Minh Nguyệt xem.
Nhìn hắn đưa điện thoại tới, cô nghi hoặc nhưng vẫn nhìn thử một chút, khi thấy đây là một bức thư thì chăm chú đọc. Càng đọc đôi mày càng nhíu lại, cuối cùng cô tức giận nói:
- Không ngờ việc này lại là thật. Tuy nhiên nếu chỉ dựa vào một bức thư còn chưa thể nói lên điều gì. Nhưng xem ở đây sắp có một cuộc giao dịch, tôi sẽ bố trí người sẵn sàng mai phục.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy vậy liền nói:
- Đừng dứt dây động rừng, hiện nay Hạ gia như thế nào cô còn không rõ? Chỉ sợ bên trong đã có không ít người bị cài vào. Một khi cô điều động người thì bọn chúng sẽ hủy ngay giao dịch.
Hạ Minh Nguyệt nắm chặt tay, cô thở dài vô lực:
- Tôi hiểu rồi. Thực ra ngay từ khoảng thời gian tổn thất nhiều nhân thủ tinh anh tôi và ông đã nghi ngờ bên trong có nội gián rồi. Trần gia dù có nắm trong tay hắc đạo đi nữa cũng không phải vô địch. Những người tinh anh đội số 1 đó có ai không phải cao thủ, đặc biệt là khoản trinh sát và dò la tin tức đều là chuyên nghiệp hàng đầu. Thế nhưng mảy may không có tìm được cái gì lại đều bị bắt giết.
Nghĩ tới cái gì, cô chợt nói:
- Chẳng lẽ cậu định tự đi sao? Như thế khác nào đâm đầu vào chỗ chết? Nếu thứ đó rất quan trọng thì chỉ sợ không tới 100 cũng tới 50 cao thủ bảo vệ.
Dương Tuấn Vũ nhếch mép:
- Tôi tự biết phải làm gì.
Nghe hắn nói vậy nhưng cô vẫn không yên tâm:
- Anh dù có giỏi đi nữa cũng không thể một mình chống lại nhiều người, chưa kể bọn họ chắc chắn cũng mang theo vũ khí.
- Được rồi. Không nói tới chuyện này nữa. Họ ra rồi.