Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 426 : Nhục nhã

Ngày đăng: 14:20 30/04/20


Dương Tuấn Vũ quay trở lại bàn của mình, Flora liền hỏi:



- Thế nào?



Leo cười cười:



- Nhìn cái bộ dáng đáng khinh kia thì chị còn cần phải hỏi nữa sao?



Flora che miệng cười khúc khích, cô không biết hắn làm cái gì nhưng chắc chắn vừa rồi hắn đã đi làm trò vui gì đó, cô chỉ cần đợi một lúc nữa sẽ biết thôi.



Dương Tuấn Vũ cũng không nói bởi vì hắn đã nhìn thấy bóng dáng Vân Tú đang lo lắng, bối rối đứng ở kia. Khi nãy hắn tới thì chưa nhìn thấy cô, có lẽ lúc đó Vân Tú vẫn đang ở phòng trang điểm.



Như cảm thấy có ánh mắt thân thiết, Vân Tú ngẩng đầu lên thì ngay lập tức nhận ra bóng dáng suốt một thời gian dài cô không thấy. Tối hôm ở bệnh viện đó cô đã biết hắn về nhưng thủy chung vẫn chưa gặp được.



Trong tim dâng lên một nỗi hạnh phúc thật lớn, Vân Tú nghẹn ngào, nước mắt không tự chủ được đã rơi xuống. Cô thật sự rất muốn chạy tới nhào vào lòng hắn, muốn được hắn che chở, bao bọc.



Nhưng cô hiểu hiện tại hắn đang lên kế hoạch đưa cô đi, nếu mà xúc động khiến bao công sức hắn bị tan thành mây khói thì cô sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội được trở về bên hắn.



Tối hôm qua nghe tin có mấy cuộc chiến đẫm máu, đồng thời còn có vụ bắn tên lửa vào khu vực núi Vĩnh Hà khiến cô lo lắng không thôi, cả đêm thao thức không thể ngủ được, cô xin mẹ gọi đi mấy cuộc điện thoại nhưng không ai bắt máy, mãi lúc sau cô mới nghĩ ra có thể căn cứ đã mất nên điện thoại của mọi người đều không thể liên lạc được.



Sở dĩ cô đoán vậy là bởi vì các sim và điện thoại cá nhân của mọi người trong tổ chức đều được Dương Tuấn Vũ và Lau mã hóa để chúng chịu sự quản lý trực tiếp của căn cứ. Như vậy vừa để kích sóng giúp mỗi thành viên khi hoạt động ở bất cứ nơi nào cũng nhận được sóng, tránh hiện tượng ở núi đồi không thể phủ sóng.



Nên khi tối qua gọi cô đều nhận được lời nhắn: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại đang nằm ngoài vùng phủ sóng...



Chỉ tới hôm nay nhìn thấy hình bóng của hắn cô mới đặt xuống được tảng đá đè nặng trong lòng. 



Dương Tuấn Vũ cũng cố nắm chặt tay vào bàn, hắn sợ mình chỉ cần bỏ ra thì sẽ không ai cản được hắn chạy tới ôm lấy cô gái mà hắn yêu thương tận xương tủy này vào lòng.



Trao cho nhau ánh mắt nhớ nhung, nhu tình, cả hai mất một lúc mới khiến sóng trong lòng tạm thời yên lặng xuống.


Trần Đại Phát gật gù khen:



- Bá Nhật thế mà rất khôn khéo.



- Ừ.



Nguyễn Siêu mặt vẫn hầm hầm, lần này chẳng phải khiến toàn thể kinh thành đều biết con dâu Nguyễn gia là một con điếm sao? Dám trong hôn lễ của con trai đi ngoại tình, đã vậy lại còn ngoại tình với chính thông gia của mình. Mặt mũi hôm nay Nguyễn gia đã mất sạch. Ông ta nắm chặt nắm đấm, nhìn Trần Đại Phát một cái thật sâu rồi hừ một tiếng rời đi. Ông ta nào còn tâm trạng đứng ở đây cười nói tiếp khách.



Nhưng không phải ai cũng có thể chịu được cảnh này, Nguyễn Dật Khiêm mắt đỏ như máu, hắn điên tiết gào lên:



- Con đ*, mày... mày còn dám tiếp tục phản bội tao... 



Hắn vừa rú lên vừa chạy về phía gian phòng nghỉ. 



Nguyễn Siêu giật mình, ông quên mất con trai mình là người còn nóng tính hơn cả ông, chưa kể đây lại chẳng khác gì cái tát thẳng vào mặt hắn. Là đàn ông ai chịu được vợ mình nằm ngửa rên rỉ dưới chân kẻ khác, đã vậy lại còn tuôn ra bao lời dâm dục. Có thành nhên cũng chẳng chịu được.



Nguyễn Bá Nhật nào còn tâm trạng đi mời rượu, hắn vội chạy theo để ngăn cha mình lại, nếu không ai mà biết cha sẽ làm ra hành động gì? Hắn khóc không ra nước mắt, vừa chạy đi vừa thầm chửi lão Thế Kiệt và mẹ mình lúc nào không chơi lại chơi ngay lúc này, rồi còn không cẩn thận bị người ta quay được. 



Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười, hắn khẽ nhìn về phía Vân Tú, hắn thấy cô cũng chẳng vui vẻ gì, ngược lại đang rất lo lắng chạy tới an ủi mẹ. Đây chẳng khác nào một đòn đả kích thật lớn với bà Hương. Nhìn gương mặt của bà đã tái nhợt đi, tay chân run run, nước mắt chảy ra, miệng lắp bắp nói:



- Mẹ... mẹ... sai rồi... mẹ xin lỗi...



Nói xong câu đó bà liền ngất xỉu.



Vân Tú sợ hãi:



- Mẹ... mẹ tỉnh lại đi... huhu...



Đám người kia cừ nhìn hai mẹ con cô khóc lóc một chỗ mà chẳng nói gì, đối với họ giờ cái chuyện hài kịch, nhục nhã kia mới là vấn đề. Chỉ có một nhóm người tới lo lắng, một nhóm khác lại tới xem trò vui.