Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 427 : Tan tành

Ngày đăng: 14:20 30/04/20


Dương Tuấn Vũ liền chạy tới, hắn đỡ lấy bà Hương.



Triệu Cơ nói:



- Bà ấy chỉ bị đả kích mạnh làm ngất đi thôi. Không có việc gì.



Dương Tuấn Vũ nghe Triệu Cơ nói vậy thì thoáng yên tâm một chút, nhưng cũng không chủ quan, hắn tiến hành sơ cứu tạm thời.



Ngất vốn là do não thiếu oxy gây nên. Nguyên nhân có nhiều, trong đó ngất đột ngột do nghe tin có tính đả kích là một nguyên nhân khá hay gặp.



Đặt bà Hương nằm đầu thấp hơn chân (để tăng lượng máu nuôi dưỡng não), nghiêng đầu sang một bên (để tránh tụt lưỡi hoặc hít phải chất nôn vào phổi). Hắn lớn tiếng nói:



- Mọi người xung quanh không tụ tập lại đây nhiều, để không khí cho cô ấy thở.



Thấy hắn nói như thế, tất cả đều không tự chủ liền nghe theo lùi lại mấy bước, đôi mắt vẫn tò mò nhìn ngó như thấy điều gì rất thú vị.



Dương Tuấn Vũ cũng mặc kệ, hắn lấy ngón cái bấm nhanh, mạnh, dứt khoát mấy cái vào huyệt nhân trung (ngay dưới gốc mũi, ở vị trí 1/3 trên của rãnh nhân trung).



- Cho cô ấy ngửi lá này.



Flora đưa tới một cái lá đậm mùi tinh dầu bạc hà.



Dương Tuấn Vũ ngẩng đầu cầm chiếc lá rồi đưa gần mũi cho bà Hương ngửi:



- Cảm ơn.



Vân Tú rưng rức nước mắt, cô chỉ cúi đầu thay lời cảm ơn.



Flora ngồi xuống bên cạnh rồi vỗ vỗ lưng an ủi cô gái đáng thương. Dù hôm nay có kết thúc thế nào người bị tổn thương vẫn là mẹ con Vân Tú. Đúng là số phận hồng nhan không bao giờ được yên bình.



- Ư...



Dương Tuấn Vũ mừng rỡ, hắn nói với Vân Tú:



- Mẹ em tỉnh lại rồi.



Bà Hương trong lòng rối như tơ vò, nhìn Dương Tuấn Vũ bà nói:



- Cô xin lỗi cháu.



Hắn lắc đầu:



- Cô không có lỗi, nghe lời chồng không phải là lỗi của người phụ nữ. Được rồi, cô đừng nghĩ nhiều nữa. Mọi chuyện đã xảy ra rồi, cô cũng đã biết bộ mặt thật của họ rồi. Vân Tú, em đỡ mẹ đi.



Vân Tú không cần hắn nói, cô đã ôm chầm lấy mẹ mà khóc nức nở, khi nhìn thấy mẹ ngất đi cô vô cùng sợ, rất sợ. Đối với cô mẹ là người rất quan trọng, nếu không vì lo lắng cho mẹ xảy ra chuyện cô cũng chẳng bao giờ phải chịu ép buộc như thời gian vừa qua.



Dương Tuấn Vũ quay đầu lại, hắn nhìn về một phía rồi nháy mắt ra hiệu.



Nhận được tín hiệu, tên này nhanh chóng lẩn đi làm việc.



Không gian đang loạn thành đoàn, mỗi người sôi nổi nghị luận, bàn tán thì bỗng có tiếng loa vang lên khiến tất cả dừng lại cuộc tranh luận, tai ai củng dỏng lên lắng nghe. Bắt đầu là tiếng chửi, tiếng đập phá đồ đạc:



- Con đ*, thằng ch* này, hai đứa mày... hai đứa mày tốt, tốt, tốt. Thằng ch* mày chơi vợ tao vui vẻ lắm phải không? Tao đạp chết cái loại ch* má như mày.


Vân Tú trong lòng cảm thấy như có dòng suối âm áp chảy qua, cô ngẩng lên thì thấy có thứ gì đó nóng rơi xuống má. Ánh điện trong nhà hắt ra, cô loáng thoáng thấy những dòng nước mắt của hắn chảy xuống.



Anh khóc... Quen hắn bao nhiêu năm rồi, cô mới chỉ nhìn thấy hắn khóc một lần... đấy là lúc Minh Châu vì hắn mà chết, bây giờ... anh sợ mất cô nên lệ nóng tuôn rơi...



Vân Tú vội lau nước mắt trên mặt hắn, trong khi nước mắt cũng đã làm nhòe đi đôi mắt cô rồi chảy dài xuống hai má như chẳng thể cầm được.



- Em xin lỗi... Em xin lỗi...



Dương Tuấn Vũ cười lắc đầu:



- Là do anh đã không đủ khả năng chăm sóc bảo vệ em, anh sẽ tiếp tục cố gắng nhiều hơn nữa để đem lại hạnh phúc cho em.



Vân Tú vừa cười vừa khóc, cô gật đầu rồi dụi vào ngực hắn nức nở nói:



- Vâng... Em biết mà. Em sẽ không làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa. Cảm ơn anh.



- Anh yêu em. Tú Tú.



- Em yêu anh nhiều lắm. Tuấn Vũ à.



Dương Tuấn Vũ kéo cô ra khỏi ngực mình, hắn cúi xuống hôn lên bờ môi ấy.



Nhưng... bàn tay lại một lần nữa chặn lại. Hắn mở mắt ra thì Vân Tú cười xinh đẹp mắng:



- Anh đừng có mong lừa được em. Đi đánh răng đi... ừm... tối nay ở bên em được không? Đừng để em một mình...



Dương Tuấn Vũ nhìn bộ dạng ngại ngùng, hai má đỏ bừng lên vô cùng xinh đẹp, hắn cũng cảm thấy người như bị thiêu đốt, hắn gật mạnh đầu:



- Ừ. Đợi anh. Anh đi đánh răng đã.



Vân Tú nhìn theo thấy hắn cuống cuồng chạy vào nhà để đánh răng thì cười khúc khích. Ngẩng đầu nhìn lên trăng sáng... cô thì thầm:



- Cảm ơn em... Minh Châu.



...



Ở một nơi nào đó, bỗng nhiên đang chạy thì thấy người bên cạnh dừng lại. Hắn nghĩ hoặc quay đầu hỏi:



- Sao vậy?



- Không có gì...



Trong tim bỗng cảm thấy khó chịu, đầu cũng xuất hiện cơn đau khó chịu, ngẩng đầu lên nhìn trời, lẩm bẩm:



- Trăng hôm nay... thật sáng...



Hắn nghe nói vậy thì lắc đầu:



- Đừng chậm trễ. Tôi đi trước.



- Đi thôi.



...