Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 431 : Khó xử
Ngày đăng: 14:20 30/04/20
Dương Tuấn Vũ ngồi vào bàn của mình rồi nói:
- Hiện tại đã có chút khả quan, nhưng chúng ta cũng phải xuất ra thành ý.
Nói xong hắn liền kể lại cuộc nói chuyện với Tùng Khôi Kỳ và lão tướng Vũ Chấn Phong vừa rồi.
Leo gật gù:
- Mọi thứ đều không có miễn phí, lần này nếu không có thứ họ cần thì còn lâu mới có khả năng lấy được ngần đó diện tích. Nhưng tôi thắc mắc một điều, cậu dám chắc có thể đóng được một chiếc tàu chiến khiến họ hài lòng sao? Tôi có thấy cậu nghiên cứu cái khỉ gì đâu nhỉ?
Dương Tuấn Vũ cười:
- Cũng không nhất thiết tôi phải đóng một chiếc tàu hoàn chính rồi dâng cho họ, đôi khi chỉ là một bộ phận thiết yếu và một số ý tưởng về nguyên liệu đóng tàu thôi. Mấy thứ này tôi đã tìm hiểu qua. Còn thực hiện được tới đâu thì còn phải thêm một thời gian nữa mới biết được.
Có lẽ câu hỏi này của Leo cũng là thắc mắc chung của mọi người ở đây, nhưng họ đều hiểu ai cũng có bí mật riêng không thể nói, đến bản thân Leo và Flora cũng không phải từ bé sinh ra đã có sức mạnh như vậy, họ cũng cần nhiều vận may và cơ duyên mới nhận được thành quả như thế.
DG hiểu rõ nhất, rõ ràng trình độ y khoa của Dương Tuấn Vũ không quá cao, không quá chuyên nghiệp nhưng hắn lại có thể lấy ra một kho tàng kiến thức y khoa siêu tân tiến, nếu không có bí mật thì có quỷ mới tin.
Nhưng mà đã là kẻ được đồng đội hết sức tin tưởng, đồng thời lại được Dương Tuấn Vũ bồi đắp hắn đi lên từ một tên bác sĩ nghèo cho tới bây giờ đã là một viện trưởng, chưa kể ngay vợ và con hắn bây giờ một phần không nhỏ cũng là do người này mai mối. Có thể nói những người ở đây chính là gắn kết với nhau tưởng như đơn giản nhưng lại rất chặt chẽ.
Và quan trọng nhất chính là lý tưởng và cách sống của Dương Tuấn Vũ khiến mọi người nể phục, họ cũng cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa, có mục đích. Họ đều sẵn sàng phò tá hắn hoàn thành được mục tiêu của đời mình.
Bản thân mỗi người trong đây nếu tách ra có thể chỉ là một cá nhân xuất sắc về một, hai khía cạnh nhỏ nhoi, muốn làm nên điều gì thì đôi khi chỉ có lòng nhưng không có lực. Nhưng nếu có một tập thể gắn kết họ lại với nhau thì nó sẽ trở thành một tập thể hùng mạnh, vĩ đại.
Dương Tuấn Vũ cũng biết trong lòng họ nghĩ gì, nhưng đúng như lời Tuyết Yên đã nói- Đã dùng người thì phải tin tưởng, đã không tin tưởng thì đừng dùng người. Nếu một tập thể có những cá nhân ích kỷ chỉ biết làm lợi mình thì dẫn dần chủ nghĩa cá nhân sẽ phá vỡ khối chỉnh thể này và tổ chức sẽ sụp đổ.
Hắn cười:
- Được rồi, việc làm thế nào tôi sẽ giải quyết, mọi người chỉ cần chuẩn bị tinh thần tốt là được. Tranh thủ lúc nguyên vật liệu xây dựng, chúng ta sẽ làm một cái căn cứ ngầm luôn. Bắt đầu từ trong đất liền chạy lấn ra thềm lục địa nhô ra biển. Ừm, nếu sau này có thể rèn luyện ở đất liền cùng với dưới biển sẽ càng tốt hơn.
Ý tưởng này rất không tồi. Mọi người chiến đấu trên đất liền có vẻ tốt nhưng chắc ở dưới nước thì ngơ ngác toàn tập đúng không? Đây chẳng khác nào điểm yếu chí mạng của chúng ta. Ài, coi như lần này trong họa đắc phúc, vì sụp đổ nơi cũ mới hé lộ ra nhiều yếu kém của tổ chức.
Tuyết Yên cười rạng rỡ:
- Chị hứa rồi đấy nhé.
- Ừm, chị hứa mà. Không chỉ có mình chị nhớ em đâu, chị Flora cũng muốn gặp em đấy.
Flora xoa đầu cô:
- Đúng vậy, chị cảm thấy ba người chúng mình vừa gặp đã thân nên chị sẽ thi thoảng tới thăm hai người, ừm, nếu có cơ hội qua Pháp thì gọi điện cho chị nha, chị sẽ làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho hai đứa.
- Nói không được nuốt lời nha.
- Hì. Em thấy chị đã lừa mấy đứa lần nào chưa?
Mọi người cười nói tới đó lại tiếp tục im lặng, Dương Tuấn Vũ lại đứng ra làm người khơi mào:
- Flora, chị về nước nếu có cơ hội thì giúp em gửi lời chào tới mọi người nhé. Hôm nào chị về nước? Đi đường nhớ cẩn thận.
Ít nhất cũng nhận được một lời quan tâm, cô chợt thấy trong lòng đã đủ mãn nguyện rồi, Flora hơi chút cô đơn nói:
- Có lẽ sau khi dự lễ đính hôn của hai người tôi sẽ đi luôn. Hơn hai tháng đi du lịch cũng tới lúc về rồi.
Dương Tuấn Vũ nghe cô nói cũng dễ dàng nhận thấy sự cô đơn trong đó, nhưng hắn không thể cho cô một cuộc sống như ý được, Vân Tú còn đang chờ hắn yêu thương, chăm sóc. Nếu sau lưng cô mà đi ngoại tình với chị em tốt thì không biết sau này sẽ phải đối mặt với nhau ra sao nữa.
Dù không biết vì sao Vân Tú lại đồng ý cho Flora làm chuyện đó với mình, nhưng hắn hiểu chẳng có cô gái nào nguyện ý để người mình yêu đi yêu thương một người con gái khác cả. Có lẽ chuyện dưới đêm trăng đó chỉ là một kỉ niệm đẹp giữa hai người.
Vân Tú cảm thấy trong lòng khẽ nhói đau, cô làm sao không nhận ra sự quan tâm hơn mức bạn bè bình thường giữa hai người chứ? Tuy cô không dám khẳng định chuyện kia đã xảy ra chưa, nhưng ít nhất họ cũng có tình cảm với nhau.
Tuyết Yên cũng là một cô gái nhạy cảm, cô khẽ nhìn biểu hiện giữa anh mình và hai chị thì thầm thở dài, anh cô đúng là giỏi gieo đau khổ cho những người phụ nữ xung quanh. Nghĩ tới đó chẳng hiểu sao mặt cô buồn càng thêm buồn.