Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 432 : Bàng hoàng
Ngày đăng: 14:20 30/04/20
P/s: Cảm ơn bạn rahamkt đã đề cử 5 Nguyệt Phiếu cho truyện nhé. Chúc cả nhà ngủ ngon.
....
Nhận ra không khí có chút cổ quái, Dương Tuấn Vũ biết mình đã hơi lộ liễu quá rồi. Hắn ho mấy tiếng cho đỡ ngượng rồi đổi chủ đề:
- Khụ khụ. Chắc mọi người cũng đã biết anh tham gia một lực lượng bí mật, mọi nhiệm vụ của nó tất nhiên sẽ không đơn giản. Lần này quay về tập hợp không biết anh sẽ nhận nhiệm vụ gì tiếp theo, cũng không biết sẽ đi đâu.
Chính vì thế nếu trong một thời gian, không thể gọi điện cho anh được mọi người cũng đừng quá lo lắng, anh tự biết bảo vệ bản thân mình. Trong thời gian này mọi việc anh sẽ nhờ Tú Tú quyết định thay anh. Vì vậy, Tuyết Yên, giờ em đã là người của tổ chức, nếu được thì hỗ trợ cho chị dâu một chút nhé.
Tuyết Yên chu mỏ:
- Vâng, em biết rồi. Không cần anh nói em cũng không muốn chị ấy quá vất vả đâu. Anh liệu mà chú ý rảnh là gọi điện về cho cha mẹ, cho chị Tú Tú và cho em đấy.
Nghe Tuyết Yên xếp mình sau cha mẹ cô, Vân Tú cảm thấy phần nào được an ủi, trong lòng ấm áp, cô xoa đầu Tuyết Yên nói:
- Chị cảm ơn em. Ừm, anh cứ tập trung hoàn thành tốt nhiệm vụ đi. Đã quyết định làm gì thì phải có trách nhiệm hoàn thành. Em biết không phải chỉ vì quân hàm, địa vị mà anh tham gia quân đội, tuy anh không nói nhưng em biết anh cần vài thứ bên trong nó.
Chưa kể anh là một người yêu nước, việc hoàn thành nhiệm vụ cũng là thể hiện tình yêu đó có đủ lớn không. Nếu không phải anh không đồng ý thì em cũng muốn tới đó cùng anh chiến đấu.
Khẽ ôm cô, Dương Tuấn Vũ gật đầu, đôi mắt kiên nghị xen lẫn u buồn nhìn về nơi xa xăm:
- Chuyện này anh chưa bao giờ nói với ai, nhưng có lẽ tới giờ này anh cũng không cần thiết giấu mọi người. Vân Tú, Tuyết Yên, chị Flora, nếu chứng kiến cha mẹ mình qua đời, liệu một đứa trẻ 8 tuổi có biết đau lòng không?
Mọi người chẳng hiểu vì sau hắn lại hỏi vậy, Vân Tú nhíu mày nói:
- 8 tuổi cũng là học lớp 3 rồi, tuy còn nhỏ nhưng nếu mất đi cha mẹ chắc chắn nó sẽ buồn.
- Anh cũng không chắc, nhìn nó không thực sự giống cái huy hiệu kia. Nhưng anh cảm thấy vào nơi này có lẽ anh sẽ tìm được chút tin tức về cha mẹ mình thật. Trong giấc mơ anh nhìn thấy loáng thoáng hai người họ mặc quân phục, cái huy hiệu này lại có chút tương tự nên anh mới đoán như vậy.
Vân Tú lau nước mắt, cô kích động nói:
- Biết đâu hôm tới anh lại được gặp cha mẹ mình thì sao?
Dương Tuấn Vũ có chút mất mát:
- Em nghĩ nếu họ còn mạnh khỏe thì tại sao bao nhiêu năm không quay lại tìm anh?
Nụ cười trên mặt Vân Tú liền biền mất, mọi người đều rơi vào trầm mặc.
Ngẩng đầu lên nhìn những vì sao sáng, hắn mạnh mẽ nói:
- Dù thế nào anh cũng sẽ tìm ra sự thật. Nếu cha mẹ anh thật sự đã mất anh cũng muốn tới mộ hai
người bái tế, đem về hương khói.
Hắn cũng chẳng ngờ đến kiếp này, được sống lại một lần hắn mới biết thân thế của mình lại rắc rối như thế. Cha mẹ tới giờ cũng chưa biết là ai. Vừa khao khát, vừa bi ai cho chính số phận của mình.
Tuyết Yên buồn bã:
- Mong là mọi thứ còn hi vọng. Biết đâu hai người có nhiệm vụ nào đó chưa hoàn thành, hoặc khi quay về không tìm được anh nên mới thất lạc....
- Thôi, không nói chuyện này nữa. Đi ăn thứ gì đó đi, hôm nay anh mời.
Mọi người thấy hắn không muốn nhắc thêm thì cũng không tiếp tục, không khí tuy vẫn buồn buồn nhưng bởi vì Dương Tuấn Vũ luôn khích lệ, nói chuyện phiếm khác nên tâm trạng mọi người cũng nhẹ đi.