Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 440 : Đâu chỉ là kinh diễm

Ngày đăng: 14:21 30/04/20


Được hắn nhẹ nhàng đỡ xuống, bàn tay cô đan chặt vào bàn tay lớn chai sạn ấy, trong lòng thầm nghĩ “Việc gì mình phải đau khổ? Phải sống thật tốt, phải để anh ấy yêu không dứt ra được thì tự khắc sẽ không sợ người khác xen vào. Mà kể cả có dũng khí xen vào đi nữa cũng chẳng nhận được bao nhiêu tình cảm.” 



Ít nhất, Vân Tú cũng cảm thấy hắn thực sự yêu cô sâu đậm. Hai người đã cùng nhau trải qua vô vàn thử thách, nếu nói đúng ra, cô còn vào sinh ra tử, yêu thương hắn nhiều hơn cả thời gian Diệp Minh Châu yêu hắn. Thậm chí, nếu ngày đó có thể cô cũng sẵn sàng nguyện vì hắn chịu mấy phát đạn, có chết cũng không hối hận. 



Nhưng điều này tất nhiên không đồng nghĩa với việc cô coi thường hay đem tình cảm mà Diệp Minh Châu dành cho hắn. Cô ấy chân yếu tay mềm thì sẽ chỉ yêu thương chăm sóc ở một mức nào đó nhưng chắc chắn vẫn là cô đem hết tất cả ra cho hắn. 



Và nếu được, Minh Châu tuyệt đối cũng có thể vì hắn mà rèn luyện vất vả để cùng người mình yêu vào sinh ra tử. Tự sâu trong lòng cô cảm thấy Minh Châu chính là người con gái duy nhất ngoài mẹ mình khiến cô thực tâm nể phục. 



Suy nghĩ vẩn vơ bỗng bị cắt đứt bởi không khí kỳ lạ xung quanh, mọi thứ vẫn ổn cho tới khi cô nhìn trước sau một lượt. Có thể nói tất cả ánh mắt tò mò, thích thú cùng ngưỡng mộ xuất hiện trên gương mặt của từng người. Chợt nhớ lại cách thức mình tới đây, đôi mắt đẹp mở lớn, cô lý nhí nói:



- Đồ đáng ghét. Anh... anh bế em đi suốt trên đường sao?



- Ừ. 



- Sao anh ngốc vậy, chọn một cái taxi nào có phải đỡ lộ liễu hơn không?



- À, anh quên mất.



Vân Tú vội vàng che mặt, cô lập tức chuồn vào trong cửa hiệu quần áo để đỡ xấu hổ.



Dương Tuấn Vũ cũng hết hồn, hắn quên mất Vân Tú giờ còn đang trong thời gian nhạy cảm.



- Triệu Cơ, nếu có kẻ nào chụp hay quay được mặt Tú Tú thì phiền em xóa cho anh.



- Ok anh. Đơn giản.



- Ài, tốt nhất không nên để cô ấy nghe được mấy lời khó nghe. 



- Em hiểu mà.



Dương Tuấn Vũ cũng vội đuổi theo. 


Nhìn bộ dạng bối rối không biết làm sao của hắn khiến cô phì cười, đánh nhẹ vào tay hắn, cô nói:



- Miệng lưỡi của anh càng ngày càng dẻo a. Mau mặc áo vào rồi về thôi.



Dương Tuấn Vũ lắc đầu:



- Tắm chút đã, em chơi đùa cả sáng tới chiều mà không cảm thấy khó chịu sao? Đi, tắm chút rồi về. Anh hỏi rồi, ở đây họ có phòng tắm.



Vân Tú cảm thấy có chút không đúng nhưng cô nghĩ mãi không ra, tận cho tới khi hai người gần tới phòng tắm, bỗng nhiên bị hắn kéo lại cưỡng hôn rồi cứ thế thần trí của cô liền bay bổng đi đâu mất. 



“Cạch” 



Tiếng cánh cừa đã khóa lại vang lên thì lúc này Vân Tú mới biết mình bị lừa rồi. Cô cần khẩn:



- Đừng mà. Ở đây là cửa hàng đó, người ta sẽ biết...



- Không sao. Anh chốt cửa rồi.



- Anh... Mà chẳng phải anh nói 30 phút sẽ có mặt ở nhà sao?



- Cứ nói tắc đường, ai biết cần bao lâu mới hết tắc, mà cũng nhanh thôi, 30 phút.



- Không. Để đến tối nay... ưm... ưm...



Giọng nói của Vân Tú càng ngày càng nhỏ, trong khi tiếng thở gấp của cô càng là bằng chứng chống lại lời nói của mình, tuy không tạo ra âm thanh, nhưng chỉ có hai người bọn họ mới biết trong nhà tắm đang diễn ra cảnh gì.



...



Cũng may, lần này hắn giữ lời hứa, cuộc chiến chỉ kéo dài đúng 30 phút. Vừa là vì hoàn cảnh quá kích thích, hồi hộp, vừa là vì hắn thực sự bị vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành của Vân Tú chinh phục, vừa trải qua đau khổ, và yêu thương, hắn thực sự muốn lâu hơn cũng chẳng được.



Vội tắm qua một lượt, Dương Tuấn Vũ cũng lần đầu tiên dùng Ki của mình làm... máy hong khô, chỉ thoáng chốc bộ váy dài cùng bộ vest của hắn đã khô cong, thơm tho như mới. Hai người bước ra, nụ cười trên môi càng thêm đậm, dường như tình yêu càng thêm sâu sắc. Trong đầu vẫn còn dự vị của cuộc ái ân đặc biệt, khó quên.