Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 441 : Mãn nguyện

Ngày đăng: 14:21 30/04/20


Khi cả hai về tới nơi thì đúng là mất tròn 1 tiếng, nhưng khi nhìn thấy hai bọn họ người cười kẻ nói, đẹp trai xinh gái thành đôi thì ai cũng thở phào một hơi.



Cũng may hôm nay chỉ làm mời người thân quen của cả hai nên dù có bận cũng không có vấn đề gì lớn, chưa kể đây là đi đám cưới của Đại Boss cùng Nữ Vương thì có ai dám ho he, phàn nàn gì.



Nghi lễ cũng tổ chức khá đơn giản, mọi người cười cười nói nói, chúc cặp uyên ương hạnh phúc trăm năm, sớm ngày con đàn cháu đống.



Hai ông bà thông gia đều nước mắt sụt sùi, vừa cười vừa khóc.



Mẹ Lan nói với mẹ Hương:



- Từ ngày nhận Tuấn Vũ về nuôi, tôi cũng chẳng ngờ mọi chuyện sẽ được tốt như hiện tại. Cũng may cháu nó sớm biết suy nghĩ, lại có chút tài năng nên khi về già hai chúng tôi cũng được nhờ. Cảm ơn em đã đồng ý cho Vân Tú về nhà chị làm dâu. Mà em ở một mình chắc cũng buồn, nếu không em liền chuyển về nhà chị đi.



Dương Tuấn Vũ đang đi chúc rượu gần đó nghe thấy vậy thì nắm tay Vân Tú cười đi tới:



- Đúng đấy mẹ. Như thế là tốt nhất, để vợ con không cần suốt ngày nhung nhớ mẹ. Cô ấy lớn như vậy nhưng vẫn còn muốn bám hơi mẹ lắm. Em nhỉ?



Vân Tú ném cho hắn một cái lườm vì dám nói cô lớn còn bám hơi mẹ, nhưng cô cũng thực sự muốn có cả hai người mẹ ở bên, như thế là tuyệt vời nhất. Bản thân cô cũng rất lo sau này mình đi lấy chồng mẹ sẽ ở một mình, nên việc cưới xin ngoài vì chưa tìm được đối tượng tốt thì đấy cũng là lý do khiến cô trì hoãn tới tuổi này vẫn chưa lấy chồng.



Thấy mẹ đang bối rối, Vân Tú liền nói:



- Đúng vậy mẹ, nếu không con thực sự muốn ở với mẹ còn hơn là lấy chồng.



Mẹ Hương cười mắng:



- Con bé này, nói linh tinh gì vậy. Không lấy chồng tôi cũng chẳng dám nuôi bà cô trong nhà. Mẹ cô hết sức lực để chăm lo cho cô rồi.



Vân Tú cọ cọ vào vai mẹ làm nũng:



- Thế mẹ đồng ý đi mà.



- Nhưng...




- Đúng vậy, anh ấy cứ thi thoảng lại lôi cái chủ đề này ra mong ước. Chị cũng thật sự rất muốn tới đám cưới của hai người cảm ơn, lần đó nếu không có Tuấn Vũ liều mình nhảy xuống sông cứu chị chắc giờ này... ừm, cũng sẽ chẳng có giờ này nữa. Thật sự chị rất biết ơn em.



Dương Tuấn Vũ vội ngăn Đông Nghi cúi đầu cảm ơn, hắn cười:



- Thế là chị không biết rồi. Ài, thực ra lần đó chị đuổi việc cũng có một phần không nhỏ do em tác động.



- Hử? Là sao?



Đông Nghi ngơ ngác, Vân Tú đầu to như cái đấu, Tuấn Phong cũng ngây ngốc.



Dương Tuấn Vũ cười gãi đầu, hắn hồi tưởng cái ngày đó, rồi từ từ kể ra.



Đông Nghi trợn mắt, tay run run chỉ, nhưng sau đó cô lắc đầu cười:



- Cậu đúng là... hết chỗ nói. Thì ra lần đó tên Gia Huy đó bị cậu hành thảm mà không biết. Ừm, mà cô gái Minh Châu đó... A. Chị xin lỗi. Dù sao cũng cảm ơn em, nếu giờ này chị vẫn còn ở đó thì cũng không tìm được chồng mình, càng không thể đủ tiền chữa bệnh cho mẹ, chưa kể lão già chủ khách sạn đấy cũng quá xấu xa. Rất cảm ơn em.



Dương Tuấn Vũ cùng Vân Tú nghe thấy Đông Nghi nhắc tới Minh Châu thì lòng khẽ động nhưng họ cũng chỉ cười ngượng không nói gì.



Tuấn Phong cũng biết mang máng chuyện này, mẹ cô gái Minh Châu đấy cũng là hắn chữa trị cho tỉnh lại, hắn thầm nghĩ “cô gái đấy cũng thật ưu tú a”, nếu mà cô ấy còn không biết Vân Tú có cơ hội ở bên Tuấn Vũ không, nhưng hắn cố gắng nhanh chóng quên đi, cũng may hắn kịp thời ra dấu cho vợ, mà cũng may Đông Nghi cũng nhanh trí tránh đi. Để mọi người đỡ ngại, hắn nói:



- Được rồi, tất cả mọi người có mặt ở đây ngày hôm nay đều là do duyên phận, quên đi hết chuyện buồn và cùng nâng ly chúc mừng đôi bạn trẻ nào.



Dương Tuấn Vũ và Vân Tú cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cả hai đều nhập cuộc cùng mọi người uống tưng bừng.



Tới hơn 8 giờ tối mọi người mới lần lượt nói lời xin phép về, tiệc đính hôn khép lại trong không khí vô cùng vui vẻ, ai cũng uống không ít, cũng may Giang Tấn cùng vợ mình đã chu đáo đặt xe đưa họ về tận nhà. Dọn dẹp cũng tới 9 giờ, xong xuôi tất cả, mọi người cùng ngồi xuống ghế, nhìn cả nhà xum họp hạnh phúc, tất cả đều nở nụ cười mãn nguyện, sau đấy, ai có phòng nấy kéo nhau đi để lại không gian cho cặp vợ chồng trẻ tâm sự.



Dương Tuấn Vũ nhìn Vân Tú với ánh mắt xấu xa, hôm nay hắn uống không ít, cả người cũng lâng lâng, đôi mắt nhìn vợ mình càng thêm nóng bỏng. Không đợi Vân Tú kịp nói gì, hắn đã mạnh mẽ bế bổng cô lên kéo vào phòng.



Vân Tú cũng chỉ giãy giụa yếu ớt, cô mỉm cười hạnh phúc dựa đầu vào ngực hắn, đêm nay, thực sự là đêm cô vui nhất.