Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 442 : Quyết Định của Vân Tú

Ngày đăng: 14:21 30/04/20


Sau một hồi chiến đấu đầy gian khổ và căng thẳng, cuối cùng cả hai cũng gục xuống, trao cho nhau ánh mắt mãn nguyện.



Tuấn Vũ tay vẫn còn nghịch ngợm hai con thỏ trắng, hắn thì thầm:



- Cảm ơn em.



Vân Tú khẽ tránh mà không được nên cô mặc kệ cho hắn nhào nặn, cô gật đầu thủ thỉ:



- Đã là vợ chồng rồi còn cảm ơn làm gì? Chỉ cần anh luôn yêu thương em là được.



Cô nhìn qua cửa sổ, ánh trăng sáng hắt vào giường nhìn vừa đẹp đẽ, vừa lãng mạn, nhưng trong đầu cô đang nghĩ lại một số chuyện đã xảy ra, giờ cô đã bình tĩnh, đã hài lòng với những thứ mình đang có, nên cách nhìn của cô cũng có chút buông lỏng.



Đang nghĩ ngợi xuất thần thì bên cổ đã phả tới hơi nóng, bàn tay hư hỏng kia khẽ chuyển từ trên xuống dưới, cứ mỗi tấc da thịt nó đi qua đều làm cô như bị điện giật, cô vội túm tay hắn lại thì thấy đằng sau lưng đã có thứ nóng như lửa áp đến, cô sợ hãi mắng:



- Anh là quái vật sao? Đã mất lần rồi vẫn còn muốn nữa. Tha cho em đi.



- Anh thấy em nói thế nhưng chỗ khác lại không muốn vậy.



- Anh cứ nghịch vậy nó chẳng thế.



- Một lần nữa thôi.



- Không. Mà em có chuyện muốn hỏi anh đây.



Nghe cô nói vậy thì hắn cười:



- Có chuyện gì cũng để sau đi, đêm nay em không thoát khỏi anh đâu.
Không cần hắn nói Vân Tú cũng cảm nhận thấy mình và chiếc lá này thực sự có một sợi liên kết vô hình nào đó vừa được sinh ra. Và sau đó cô liền cảm nhận được một phần suy nghĩ của Iris.



Đột nhiên hắn thấy cô hạ quyết tâm rồi nói:



- Chị quay lại đi, em tha thứ cho chị. Em... em cho phép chị và anh ấy... em... em... Chị hiểu ý em mà.



Dương Tuấn Vũ cùng chiếc lá có lẽ cũng không ngờ Vân Tú lại nói như vậy, hắn liền hỏi:



- Em đừng xúc động.



Vân Tú lắc đầu:



- Không. Mặc dù trong lòng em cũng khó chịu và mâu thuẫn nhưng thực sự có thứ thôi thúc khiến em nghĩ rằng nếu em không mở lòng mình ra thì sau này em sẽ rất hối hận. Và em cũng không xúc động, em đã nghĩ nhiều lắm, nhiều lắm rồi. Nếu thực sự mà nói, bản thân em cũng là kẻ chen ngang vào tình cảm của anh và Minh Châu. So với cô ấy, em đã đủ mãn nguyện rồi.



Từ lúc yêu anh em đã biết rất khó có thể để anh chung tình với một mình em, không phải em mắng anh trăng hoa, mà là vì anh thực sự quá ưu tú, xuất sắc, người say đắm anh chắc chắn rất nhiều. Và em cũng biết rồi một ngày nào đó, sẽ có cô gái tốt hơn em làm anh rung động, nhưng đáng lẽ em nên biết hài lòng vì mình chiếm hữu được anh trước, và được hưởng nhiều tình cảm của anh hơn, em nên biết đủ.



Nhưng dù biết nó sẽ tới nhưng khi nó tới em thực sự cảm thấy rất đau, em sẽ không xin lỗi vì em không cảm thấy mình đã làm gì sai, em chỉ cố gắng bảo vệ thứ thuộc về mình thôi. Quyết định ngày hôm nay có thể sẽ khiến em về sau sẽ hối hận, tuy vậy em vẫn đồng ý chấp nhận chị Iris.



Nhưng em nói vậy không có nghĩa là anh được phép gặp ai cũng yêu, nếu anh linh tinh không chỉ em sẽ cho anh thê thảm mà có khi chị Iris sẽ cắt phéng cái của nợ kia đi cũng không phải không thể. Chị ấy không mềm lòng như em đâu. Ài, mẹ em mà biết em chấp nhận chồng mình có người con gái khác chắc em sẽ bị mẹ treo lên đánh mấy ngày mất. Anh liệu mà biết điều một chút.



Dương Tuấn Vũ hết sức vui mừng, tuy đoạn sau khiến hắn lạnh sống lưng nhưng được như vậy đã là một tiến triển rất lớn rồi. Một tay khẽ vuốt ve tấm lưng mịn màng, sau đấy nhanh chóng tiến tới nơi khác khám phá, một tay khẽ vuốt ve chiếc lá rồi đặt nó trở lại vào nơi nó nên thuộc về.



Cảm nhận được sự vui mừng, thỏa mãn của Iris, hắn mỉm cười, nhưng nụ cười lại khẽ nhếch lên không trong sáng bởi vì trong đầu hắn đang nghĩ tới cảnh có hai cực phẩm mỹ nhân bên cạnh, trái ôm phải ấp, chỉ nghĩ chút thôi đã khiến máu hắn như sôi lên sùng sục, bên dưới không động liền giương cung bạt kiếm, hùng dũng chĩa lên.



Không cho Vân Tú cơ hội ú ớ, hắn liền mạnh mẽ trấn áp. Chỉ thoáng chốc trong lòng lại vang lên tiếng kêu, tiếng thở dốc ngày càng lớn. Cũng may... phòng đã cách âm. Cho tới bây giờ tâm trạng của hắn mới thực sự nhẹ nhõm. Lần trở về này mọi thứ đã quá ổn thỏa, hắn có thể yên tâm đi làm nhiệm vụ và điều tra về tình hình của cha mẹ mình rồi.