Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 460 : Rung động

Ngày đăng: 14:21 30/04/20


- Đều chết rồi?



Những người dưới đài vạn lần không ngờ kết quả lại thành ra như vậy, mội hồi nghị luận lại nổi lên, nhưng bất quá chỉ thoáng chốc bọn họ đã không còn hứng thú. Đối với bọn họ hai người này suy cho cùng một chút quan hệ cũng không có. Thậm chí chỉ trong vòng vài ngày có khi hỏi tới cái tên Dương Tuấn Vũ và Huyết Sát đã chẳng mấy ai còn nhớ, vì bọn họ không để trong lòng, nếu có cũng chỉ là đọng lại mấy chiêu thức mạnh mẽ kia.



Trọng tài nhanh chóng tới kiểm tra tình trạng cả hai, sau đấy cảm thấy Dương Tuấn Vũ không ngờ vẫn còn chút khí tức thì lập tức tuyên bố:



- Dương Tuấn Vũ thắng. 



Mọi người nghe thấy vậy cũng chỉ ồ lên một tiếng. Thắng thì thắng, nhưng mạng cũng chẳng còn mà hưởng phần thưởng thì mọi thứ liền vô dụng.



Tất cả nhanh chóng tản đi. Trong lúc đó, đội ngũ y tế đang chạy tới muốn đưa Dương Tuấn Vũ đang như ngọn đèn cạn dầu đi, bên kia cũng có một đội phụ trách mai táng Huyết Sát. Nói cho cùng hắn dù gì cũng là một quân nhân, ít nhiều đều có đóng góp cho đất nước, vì thế cần phải đối đãi 



nghiêm túc.



Đúng lúc này một thân ảnh mặc bộ quần áo trắng, mặt mày mát me kinh dị nhảy lên sân đấu. Người còn chưa tới nhưng tiếng nói đã tới:



- Dừng tay. Tôi mang hắn đi.



- Làm càn. Hắn còn chút khí lực, nếu thực sự muốn hắn sống thì phải mang đi thay tạng đã vỡ bằng khí cơ may ra còn chút hy vọng.



Cô gái không nói nhiều xuất ra lệnh bài.



- Là Vô Ảnh. Khi nãy không nhìn rõ, thất lễ.



- Đừng nhiều lời, hắn là người Vô Diện Sơn, ta mang hắn đi gặp sư phụ.



- Tốt. Nếu Vô Diện phong chủ đồng ý ra tay thì tốt.



Vô Ảnh không nói nhiều, cô nhanh chóng bế xốc Dương Tuấn Vũ lên rồi thân ảnh vụt cái biến mất vô tung vô ảnh. 



Lão trọng tài thở dài tấm tắc:
Lão nhân gia trừng mắt, khí thế vô hình, không giận tự uy khiến Vô Ảnh theo thói quen rùng mình lùi lại mấy bước, cô cúi đầu:



- Đã hiểu. Quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi. Con biết lỗi.



- Được rồi. Đi Đi.



- Vâng.



Vô Ảnh thầm thở dài, vừa mới nói hắn có cơ hội sống không ngờ lại như vậy, cứ tưởng hôm nay lão nhân gia tính tình tốt có thể chiếu cố một chút. Xem ra vô vọng rồi.



Cô bế hắn quay lưng rời đi.



Nhưng đúng lúc này từ trong cổ áo hắn rơi ra một sợi dây chuyền đã bị đứt dây. Có lẽ là bị một đao kia cắt qua.



Tia sáng màu trắng khẽ lóe lên, tuy rất mờ nhưng khiến Vô Diện vừa quay đầu đi trong khoảng khắc đó vừa khéo lại nhìn thấy thoáng qua. Lòng lão khẽ biến, vội quay đầu lại nhìn.



Đúng lúc đấy thấy Vô Ảnh đang cúi xuống nhặt đồ vật đó lên, lão giơ tay mở miệng:



- Khoan.



Vô Ảnh nghe thấy vậy thì cánh tay còn chưa thu lại liền cứng đờ, cô chưa hiểu gì thì mặt dây chuyền liền bị sư phụ đoạt lấy. Lòng cô nghi hoặc “Từ khi nào sư phụ lại quan tâm tới một mặt dây chuyền rồi?”



Nhưng cô quay lại nhìn thấy Vô Diện phong chủ không tiếc lấy vạt áo trắng của mình lau lau mặt dây chuyền đẫm máu đỏ.



Máu vừa được lau đi thì mặt dây chuyền hoàn toàn lộ ra, thứ này có chút tương tự với huy hiệu của Quân Đoàn Tối Mật nhưng rõ ràng không phải thứ hiện tại đang được phát cho quân sĩ, không chỉ thế, viên ngọc ở giữa lại có màu trắng bạc, bên ngoài lại là một miếng ngọc màu đen tuyền sáng bóng được tạc thành hình con rồng đen ngậm lấy viên bạch ngọc vô cùng tinh xảo. Tuy có chút hao mòn theo năm tháng nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của nó.



Vô Ảnh nhìn thấy vậy thì trong lòng truyền tới từng trận rung động, miệng cô lắp bắp, ngôn từ không trật tự nói:



- Cái này … Vô Diện phong chủ … không … sư phụ … thứ này hình như … con đã nhìn thấy ở chỗ cha mẹ.