Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 477 : Thiêu đốt linh hồn - Sinh mệnh
Ngày đăng: 14:21 30/04/20
P/s: Cảm ơn bạn lethieuthien19[email protected] đã Tặng 15,000 đậu và Đề cử 1 Nguyệt Phiếu cho truyện nhé.
....
- Đùng! Đùng! Đùng! …
- Hộc … hộc …
- Flora, cô mau rời đi hội họp với nhóm Doris rồi lập tức rời khỏi đây! Tôi sẽ ở lại cản đường bọn chúng.
Raymond thở hắt mấy hơi, đẩy Flora lùi về sau.
Nhìn Raymond cả người không còn mấy chỗ lành lặn, toàn thân máu đã thấm đỏ quần áo, đang cường ngạnh chống lại đám người đeo mặt nạ phía trước, Flora nhíu mày nói:
- Cậu nghĩ tôi là kẻ sợ chết sao? Nhóm Doris bên đó tình hình vẫn không quá xấu, tôi ở lại trợ chiến, hai chúng ta nhất định rời đi được.
Raymond lạnh lùng:
- Cô không coi tôi là đội trưởng nữa sao?
Flora nắm chặt tay, không trả lời:
- Chúng ta đã là đồng đội bao nhiêu năm rồi, tôi không thể để cậu một mình ở lại chịu chết được.
Flora tôi tuy là nữ nhân nhưng không phải kẻ hèn nhát. Ít nhất có tôi đây, nếu thắng bọn chúng cũng là thắng thảm.
Flora khuôn mặt tái nhợt, cả người vết thương cũng không kém Raymond. Cô hiện tại không dám sử dụng Ki để hồi phục, mà toàn bộ chuyển sang công kích. Cô đã định sẵn đồng quy vu tận với lũ sát thủ này rồi.
Bỗng con tim đau nhói, cảm giác liên hệ với Iris càng nhạt nhòa, hắn lập tức gọi ra Tâm Diệp thì thấy nó chẳng những đang héo tàn rất nhanh mà lại còn bị cháy, từng chút từng chút hóa thành tro tàn rơi xuống.
- Iris!!!!!
Lòng hắn quặn đau tới cùng cực, hắn biết cô đang … Nhưng đôi tay to lớn chỉ biết luống cuống vô dụng, sợ chạm vào thì nó lập tức hóa tro tàn biến mất, mà không chạm vào thì run rẩy không thôi.
Đúng lúc này, Triệu Cơ vội quát lên:
- Dùng Kim Cương Tinh Thần Thạch nhanh!
Dương Tuấn Vũ như kẻ chết đuối gặp cọng cỏ khô cũng cố bám lấy, hắn lập tức lấy ra khối Kim Cương Tinh Thần Thạch rồi đưa nó áp sát vào Tâm Diệp.
Một luồng khí nhu hòa trong suốt như có như không từ khối Tinh Cương tỏa ra bao bọc lấy Tâm Diệp khiến quá trình cháy của nó chậm lại. Nhưng ngọn lửa bốc lên vẫn âm ỉ thiêu đốt.
Dương Tuấn Vũ lòng không khỏi đau xót, hắn biết hiện tại trái tim và linh hồn của Iris cũng tương tự như Tâm Diệp, đang vô cùng đau đớn, suy kiệt vì bị thiêu đốt. Linh hồn bị thiêu đốt là thế nào hắn cũng không dám nghĩ tới, cảm giác đau khổ cùng cực, sống không được chết không xong, quá mức tàn nhẫn với một cô gái.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn vừa dùng Ki của mình nỗ lực truyền vào đó, mong chút tác dụng trị thương, thanh trừ các yếu tố bất lợi có chút tác dụng. Mà không ngờ, … nó đích xác cũng làm ngọn lửa yếu đi rõ rệt. Nhưng khi hắn vừa mừng rỡ cố gắng tăng cường Ki vào thì ngọn lửa vẫn trơ trơ lì lì không tắt.
Đúng lúc này, không ngờ Khí Linh Ngũ Long Tinh cùng Độc Long lại xuất thể, hai hình thái nhợt nhạt, nhỏ bé của chúng xuất hiện trên bày tay hắn, nỗ lực trấn áp ngọn lửa. Đồng thời, Dương Tuấn Vũ cũng lấy ra khối Ngũ Thạch còn lại mang ra dùng.
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực của tất cả, Tâm Diệp đã dừng cháy, tuy vậy, sự yếu nhược vẫn rất rõ ràng. Hắn có cảm giác chỉ một ngọn gió khẽ thổi qua cũng làm nó tan biến.
Hắn vội đưa Tâm Diệp vào trong ngực mình, trong đầu lo lắng không thôi, cứ mỗi mấy giây hắn lại phải “nhìn” lại một lần.
Mãi cho tới khi tình hình có vẻ đã ổn định hắn mới tiếp tục đẩy mạnh thêm tốc độ của thuyền. Bất chấp khí lực có đủ hay không, Nam Cực vẫn phải dùng tốc độ nhanh nhất lao đến.