Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 517 : Vượt qua ranh giới

Ngày đăng: 14:22 30/04/20


Cô bé thấy hắn quay đi không nói thì mới dám rón rén bước tới nhặt mảnh bát vỡ, sau đấy quay đầu chạy biến ra khỏi cửa cứ như hắn là quỷ ăn thịt người vậy.



Dương Tuấn Vũ đang nghĩ về số phận bi ai của mình thì bắt gặp cảnh này cũng phải bật cười. Đừng nói bắt nạt một cô bé, giờ sức lực đi lại hắn cũng chẳng có.



Một lát sau, cô bé lại bê theo một cái bát quay lại. Đôi mắt to tròn lấm lét nhìn hắn, bộ dạng trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương. 



- Uống.. thuốc …



- Uống thuốc?



Cô bé gật gật đầu làm những sợi lông chim trên đầu rung rinh nhìn rất thú vị, Dương Tuấn Vũ giờ mới để ý tới mùi thuốc, hắn ngạc nhiên nhận ra đây chính là mùi hăng hắc của lá cây Canh ki-na, trong lòng không khỏi bất ngờ, những người này thực sự muốn chữa bệnh cho kẻ giết người thân mình?



Dù muôn vàn câu hỏi không có lời giải đáp nhưng hắn không muốn bỏ đi cơ hội chữa bệnh, việc hắn cần làm còn nhiều lắm. Mặc kệ lát nữa ra sao thì hắn vẫn phải uống bát thuốc này.



Cô bé run run mang theo bát sành đựng thuốc đang còn phả hơi nóng, chầm chậm bước tới từng bước. Thấy người này nằm yên thì mới dám múc thìa nước thuốc, miệng nhỏ thổi thổi cho nguội rồi đưa tới đổ cho hắn.



Nhìn cặp mày Dương Tuấn Vũ nhăn lại, cô bé sợ hãi lắp bắp nói:



- Xin lỗi … xin lỗi … nóng … nóng sao?



Dương Tuấn Vũ dở khóc dở cười, cô gái này sao giống một con mèo nhỏ vậy, hắn lắc đầu:
Đường Kinh chính này đi từ huyệt Bách Hợp trên đỉnh đẩu đi xuống huyệt Ngọc Chẩm ở sau gáy, đả thông đường kinh mạch này giúp cho đại não đỉnh và đại não phía sau được tăng cường. 



Đại não đỉnh chủ về cảm giác và vận động, đại não phía sau chủ về thị giác. Khi đả thông đường kinh này giúp cho các chức năng tương ứng của đại não được tăng cường mạnh mẽ. 



Dương Tuấn Vũ có cảm giác đôi mắt của mình vốn đã tinh tường thì nay càng thêm sắc nét, màu sắc của vạn vật dưới ánh mắt của hắn đều sinh động, rực rỡ hơn rất nhiều, đồng thời tầm nhìn cũng tăng tiến. Điều này khiến hắn rất vui mừng.



Nhưng chưa dừng lại ở đó, Dương Tuấn Vũ còn nhận ra cảm giác xúc giác, vận động tay chân đều được tăng cường. Để kiểm chứng điều đó, hắn đã thử vận động nhanh chóng nhận thấy sức mạnh thể chất của mình thực sự đã biến đổi có lợi. hắn cứ ngỡ mình đang nằm mơ.



Lần này gặp họa không chết ắt có phúc, Dương Tuấn Vũ nở nụ cười tà, nhưng, chợt hắn có cảm giác mọi thứ không chỉ có vậy, trong cơ thể hắn hiện tại đang tràn trề sức mạnh khó nói thành lời.



“Thật sự đột phá?”



Liên tiếp nhận được những thuận lợi khiến hắn vô cùng khó tin, không chỉ đả thông kinh mạch còn thuận đường đột phá luôn một thể. 



Hắn nhắm mắt, tinh thần hoàn toàn tản ra cố gắng cảm nhận tới từng tấc da thịt, cảm giác sung sức tràn đầy khiến nụ cười treo trên mép cứ tiếp tục nhếch lên thành đường cong tà dị. “Đột phá lên Công Tước dường như cũng không khó lắm” 



Lấy tay làm Thương, từng chiêu xuất ra, nhẹ nhàng mượt mà như lông vũ, trôi chảy cuồn cuộn như sóng nước mênh mông. Chỉ với những động tác đơn giản, cơ bản, nhưng mỗi lần hắn vung tay là một lần khí thế, uy áp mười phần xuất ra kinh hồn bạt vía.



Nắm chặt bàn tay, Dương Tuấn Vũ càng thấy rõ sự khác biệt giữa hai cấp độ này, kết hợp với sự mở ra của đường kinh chính khiến hắn tự tin mình hiện tại so với ngày hôm trước không chỉ mạnh mẽ hơn 5 lần.