Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 527 : Hi vọng tan biến

Ngày đăng: 14:22 30/04/20


Còn hắn thì không ngây thơ được như thế, trong đầu liên tục nghĩ lại xem đã từng đọc được ở đâu điều này chưa. Cuối cùng, hắn kết luận, chỉ có trong truyện cổ tích mới có, còn khoa học thì chưa chứng minh được, trừ khi ….Nghĩ tới khả năng này, hắn không khỏi nheo mắt nhìn lại con báo lớn này một lượt.



Nhận ra mình bị một đôi mắt nhìn phát lạnh, con báo vội nói:



- Anh đã cứu tôi một mạng, không phải hôm nay định đem tôi đi làm đồ ăn chứ?



Nghe thấy vậy, Rivi vội bênh vực:



- Chú ăn gì cũng được, nhưng đừng ăn Jet của cháu.



Cô không hề sợ hãi mà ôm lấy cổ con báo rồi nhìn hắn đầy cảnh giác.



Dương Tuấn Vũ vuốt vuốt mũi cười:



- Ta cũng không thiếu đồ ăn ngươi có thể yên tâm. Chỉ là khi hết đồ ăn thì chưa biết được.



Cô bé nghe được nửa đầu thì gật gù, nhưng nghe nửa sau thì chợt trừng mắt nhìn hắn.



Dương Tuấn Vũ cười ha hả vỗ đầu con bé:



- Được rồi, cả ngày cứ im im không nói, có phải muốn gặp nó nói vài lời trước khi đi không?



Cô bé gật gật cái đầu nhỏ, đôi mắt nhìn về phía con báo rõ ràng rất luyến tiếc, hệt như trước khi rời khỏi làng, cô nhìn về phía căn nhà của chị em cô vậy.



Con báo chợt nói:



- Chị Rivi định đi rời khỏi đây thật sao?



Đáy mắt thoáng có chút buồn, nhưng cô đã quyết định rời đi rồi thì không thay đổi, đôi tay nhỏ khẽ vuốt ve đầu con báo:



- Ừ. Chị sắp đi rồi, Jet ở lại nhớ giữ sức khỏe nha. Sau này có cơ hội, chị sẽ quay lại thăm em.



Con báo không nói gì, nó nhìn thật lâu vào cô bé rồi gật gật đầu, trong mắt vừa có chút lo lắng, lại vừa có chút không đành lòng, cuối cùng nó cũng buồn bã rời đi.



Cô gái nhỏ nhìn con thú rời đi mà không biết làm thế nào cho phải, cô muốn Jet ở bên nhưng nó là báo thì phải ở trong rừng, đây là điều hiển nhiên.



Dương Tuấn Vũ vỗ vai con bé an ủi:
“Nếu mộc linh đã không còn thì chẳng lẽ Iris sẽ không thể tỉnh lại?” Nghĩ vậy hắn không khỏi rầu rĩ, cả người thoáng cái như già đi chục tuổi.



Rivi thấy cái cây chết, rồi lại thấy tâm trạng của chú buồn bã chán nản thì biết rất có thể thứ chú tìm kiếm bấy lâu nay lại chỉ là tốn công vô ích, cô nghĩ lại mỗi khi mình buồn chú đầu tìm cách khiến mình vui, Rivi liền đi tới nắm tay chú an ủi:



- Chú đừng buồn, biết đâu còn cái cây khác? Ồ. Cái này nhìn có chút quen mắt … hình như đã gặp ở đâu rồi?



Dương Tuấn Vũ thấy cô bé nhìn con dao rỉ sét dưới đất thì cũng không có tâm trí quan tâm lắm, hắn thở dài:



- Thôi, nếu đã không có duyên thì thôi vậy. Ta sẽ tìm cách khác. Đi thôi.



- Aaa, mẹ …?



Dương Tuấn Vũ nhíu mày, hắn định hỏi thì cô bé đã thút thít nói:



- Con dao này là của mẹ. Là đồ mẹ thường xuyên mang theo. Nó rất giống thứ mẹ đã làm mất. Ô. Trên này có khắc chữ, là tên của mẹ thật… Mẹ đã từng tới đây sao? Mẹ nói lần đó đi săn gặp một bầy sói, mọi người đều mất mạng, cha cũng vậy, lần đó mẹ cũng mất con dao này. Thì ra nó ở đây.



Cô bé lẩm nhẩm, bàn tay nhỏ cố lau sạch chiếc dao đã bị hao mòn theo năm tháng.



Dương Tuấn Vũ xoa đầu cô bé:



- Được rồi, trước khi rời đi mang theo thứ mẹ Rivi thích nhất, có lẽ mẹ ở trên trời muốn chúc Rivi bình an đấy.



Cô bé gật đầu, hai tay ôm khư khư cái dao vào ngực, cô nhớ lại:



- Lần đó Rivi bị ốm nặng, về sau chị nói mọi người đã chuẩn bị tổ chức ma chay cho cháu rồi cơ, nhưng cha mẹ và các chú đã liên tục nhiều ngày vào rừng đi tìm thuốc chưa bệnh, nhưng cuối cùng không may đều bị sói ăn thịt. Là Rivi hại chết mọi người … huhu…



- Ngốc lắm. Là lũ sói hại chết mọi người chứ không phải Rivi. Nếu là chú, chú cũng sẽ đi tìm thuốc chữa cho nhóc, cũng như ta đang đi tìm thuốc cho một người đây.



- Người đó quan trọng với chú lắm sao?



- Ừ. Quan trọng, quan trọng tới mức nếu cần thiết ta sẽ đi khắp thế gian này tìm thuốc chữa cho nàng.



Dương Tuấn Vũ vừa nói vậy thì chợt cười, những thứ này trẻ con nghe cũng không hiểu, nơi này đã không còn thứ gì luyến tiếc nữa, cũng lên trở về thôi. Không có Mộc linh hắn sẽ tìm thứ khác, miễn là còn một hơi thở, hắn nhất định sẽ luôn tìm cách.



Còn về việc Jet rất có thể đã ăn mất thứ gì đó của Mộc Linh để biến được thành người thì hắn cũng còn không tới mức đem con báo này làm thịt cho Iris ăn. Dù sao, việc nó biến thành người cũng là tạo hóa của nó, giờ nó là người, nếu ăn thịt người nghe thật sự quá kinh tởm. Hắn còn không làm được chuyện kinh dị này.