Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 528 : Nhớ nhung

Ngày đăng: 14:22 30/04/20


Rivi thấy Dương Tuấn Vũ tâm trạng dường như rất kém, cô lau nước mắt, bước tới nắm lấy tay chú, hàng mi vẫn còn vương lại chút nước mắt, cô bé nói:



- Chú đừng buồn, nhất định sẽ còn cái cây khác mà. 



Dương Tuấn Vũ thu xếp lại tâm trạng, hắn gật đầu: 



- Ừ. Chắc chắn sẽ còn, được rồi, chúng ta rời khỏi đây thôi. 



Tới khi trời tối cuối cùng họ cũng rời khỏi khu rừng và tìm được một thị trấn nhỏ. Dương Tuấn Vũ đã chuẩn bị sẵn, hắn đổi một giỏ lớn trái cây rừng lấy 3 bộ quần áo giá rẻ, sau đấy mượn điện thoại gọi đi một cuộc đường dài. Bởi vì hành lý đã mất, tiền không có, chứng minh thư, hộ chiếu … đều mất sạch, nên hắn đành phải gọi điện về nhà.



Nhưng cái khó nhất chính là làm sao làm được hộ chiếu cho 2 đứa nhỏ này, một đứa từ khi sinh ra đã ở trong bộ lạc, một đứa thì là con báo biến thành, hộ chiếu, chứng minh thư … tất nhiên không có. 



May chủ nhà này là một đôi vợ chồng già, họ quanh năm chỉ dựa vào sạp hoa quả mà sống, con cái thì đi làm trên thành phố, căn nhà hơi ọp ẹp cũng chỉ có hai ông bà sinh sống.



Cuộc điện thoại kết nối, Dương Tuấn Vũ liền thở phào khi nghe được giọng nói quen thuộc “Xin hỏi, ai đấy ạ?”



- Anh đây. Em và mọi người khỏe không?



Vân Tú đang điều hành cuộc họp ở cơ sở mới ở Thịnh Thế, hiện tại tuy còn chưa hoàn thiện toàn bộ công trình nhưng cũng không còn bao nhiêu lâu nữa, chắc đầu năm sau mọi thứ sẽ hoàn thiện. 



Cuộc họp hôm nay là họp với ban giám đốc mà cô cùng hội Trần Bằng tuyển chọn ra, sau này, bọn họ sẽ làm việc ở đây.



Vì quá lâu không có tin tức của chồng, mặc dù thường xuyên phải di chuyển, đồng thời cũng quản lý, giải quyết nhiều vấn đề phát sinh, nhưng điều đó cũng không làm cô cảm thấy bớt nhớ anh được, cứ mỗi lần xong việc, lúc tranh thủ nghỉ ngơi là cô lại cầm điện thoại lên xem. 



Nhưng đã gần một năm trôi đi rồi mà không có thêm bất cứ tin tức gì cả, điều này khiến cô rất lo lắng. Nhiều lúc muốn bỏ tất cả để đi tìm anh, nhưng nhớ lại thái độ rất xem trọng những dự án lần này của chồng, đành phải giấu ý định này ở trong lòng. 



Cũng chính vì thế, Vân Tú không dám bỏ lỡ bất cứ cuộc điện thoại nào và bất cứ lúc nào, thậm chí 



cô còn tranh thủ học hết các mã điện thoại quốc tế, đặc biệt là khu vực Nam Mỹ có bao nhiêu đầu số cô đều nhớ hết. Cô sợ nếu bỏ lỡ, anh mà cần gì ở mình sẽ không liên lạc được, nếu xảy ra chuyện gì đáng tiếc thì cô sẽ hối hận cả đời. Tâm lý một người vợ mòn mỏi đợi chồng về rất khó để nói rõ được.




- Mỹ nữ như vậy không phải là thứ mà chúng ta có thể với tới, chú em nếu sinh lòng ngưỡng mộ thì được chứ đừng nên thử mà ăn trái đắng.



Cậu thanh niên mặt đỏ như gấc ấp úng nói:



- Anh Công đừng nói vậy, em cũng không có nghĩ tới mức như anh nói đâu. Nhưng chị ta đẹp thật.



- Điều này cậu nói quá thừa rồi, người như thế được nhìn đã là may mắn rồi. Thôi, ở đây trông quầy, anh lên gọi sếp Minh. 







- Ôi! Cơn gió nào thổi giám đốc Tú tới đây thế này, mấy đứa này thật không có mắt nhìn, mau mau lên phòng tôi ngồi uống trà chứ? Tôi vừa nhờ người quen mua được một ít lá cây trà rừng Thái Nguyên, hương vị rất tuyệt. Cô thử chứ?



Trưởng phòng Minh là một người bụng nhìn qua tưởng chửa sắp đẻ, bộ dạng núc ních có chút buồn cười, nhưng không ai dám cười bởi vì anh ta rất được lòng lãnh đạo cấp trên, làm việc cũng nhanh gọn, khôn khéo. Là kẻ vừa có danh tiếng lại vừa có quan hệ không đơn giản. Vì thế, không ai ở văn phòng thị ủy muốn đắc tội với anh ta cả.



Vân Tú thấy người đã tới thì gật đầu mỉm cười nói: 



- Thế thì phải cảm ơn trưởng phòng Minh rồi. Nhân tiện tôi cũng có việc muốn trao đổi với anh.



- Tốt. Tốt. Mời.



Nhìn bóng lưng xinh đẹp rời đi cùng một tên béo, mấy người đều khẽ lắc đầu, mặc dù biết tên béo chẳng làm gì được cô gái xinh đẹp nhưng bọn họ vẫn thấy mắt có chút khó chịu. 



Công nhìn chú em đồng nghiệp vẫn còn ngây ngẩn nhìn theo thì lắc đầu vỗ vai:



- Đi thôi, tiếp tục làm việc. Còn nhìn nữa là người dân cười cho đấy.



Cậu thanh niên gãi đầu cười rồi quay trở lại bộ dáng chuyên nghiệp thường ngày, còn trong đầu nghĩ cái gì thì không ai biết.