Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 529 : Sức ảnh hưởng
Ngày đăng: 14:22 30/04/20
- Mời chị ngồi.
Trưởng phòng Minh vừa đóng cửa phòng thì bộ dáng tươi cười vui đùa khi nãy biến mất sạch, giờ đây, nhìn chân hắn còn có chút run run.
Vân Tú ngồi thẳng vào ghế chủ, cô mỉm cười:
- Trưởng phòng Minh mời ngồi.
- Vâng.
- Anh cứ tự nhiên đi, không cần phải lo lắng, tôi đâu có ăn thịt anh, sao phải sợ?
“Không sợ sao được?”, Lê Minh thầm nói trong lòng. Người khác có thể không biết cô gái này có vai trò gì, nhưng hắn hiểu rất rõ. Không chỉ một trưởng phòng quèn như hắn, ngay cả Bí thư tỉnh ủy khi gặp người ta rõ ràng còn rất khách sáo, đồng nghĩa với điều này chính là mọi chính sách của tỉnh đều hết lòng ủng hộ Thịnh Thế.
Thịnh Thế hiện tại không chỉ là con quái vật khổng lồ về mặt kinh tế, mà nó đã là biểu tượng cho sự nổi dậy của nền kinh tế Việt. Với sản phẩm của Thịnh Thế, người Việt mới dám vỗ ngực tự hào nói ra sáu chữ “Hàng Việt Nam – Chất lượng cao”. Và rồi, khi tiền đã quá nhiều, hình ảnh lại lớn, tất yếu sẽ dẫn tới quyền lợi và địa vị phải tương xứng.
Vĩnh Hà mấy năm trước vẫn chỉ là một tỉnh miền núi phía bắc, nói ra thì nhiều người còn không biết nó nằm ở đâu, thậm chí vẫn nhầm lẫn Vĩnh Hà với một tỉnh hẻo lánh.
GDP kinh tế của tỉnh lúc đó chỉ được xếp vào top 40-45 trong số 63 tỉnh thành, việc này diễn ra khiến các lãnh đạo của tỉnh dù không bị khiển trách nhưng khi tham gia các cuộc họp cấp trung ương, các sếp đều không thể ngẩng mặt lên nói chuyện với ban lãnh đạo thành phố khác được. Điều này cũng tương ứng với việc các khoản đầu tư kinh tế, các khoản vốn nước ngoài ODA cũng khó mà rơi vào tay Vĩnh Hà.
Nhớ lại 6 năm trước, đường xá của hơn nửa tỉnh vẫn là đường đất, còn lại đa số cũng là đường đổ bê tông, hố to hố nhỏ mấp mô rất khó đi lại, còn đường nhựa chỉ được trải một ít trước các khu vực trọng yếu của tỉnh. Đường còn thế, cầu cống đương nhiên còn lạc hậu hơn, vì vậy, cứ mùa mưa lũ về là đường xá lại ngập nước, vừa bẩn vừa hôi.
Trên các con đường cũng rất vắng vẻ người đi lại, phương tiện của đa số các gia đình đều là xe đạp và xe đạp, một chiếc xe máy Wave cũng thể hiện gia đình này khá giả hơn nhà khác nhiều lắm.
“Văn hóa Thịnh Thế” đã ăn sâu vào mọi khía cạnh trong đời sống người dân tỉnh Vĩnh Hà rồi, cùng với đó sức mạnh hiệu triệu của Thịnh Thế giờ như mặt trời ban trưa. Giờ đây, ai còn dám làm khó dễ Thịnh Thế, làm khó dễ người phụ nữ quyền lực trước mặt này.
Lê Minh tự tay trà bưng nước rót, mặt mày khiêm tốn cười lấy lòng:
- Không biết đích thân giám đốc Vân Tú tới đây có việc gì? Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cô.
Vân Tú cũng không lòng vòng, có người đang đợi cô, trong tay anh ấy nhất định không có tiền, không có danh phận, một bước cũng khó đi. Thậm chí, nếu để cảnh sát Brazil biết bọn họ sẽ bắt giam không chừng.
- Người thân tôi bị mất hết giấy tờ tùy thân ở nước ngoài, anh ấy gọi điện nhờ tôi làm lại giấy tờ và gửi qua đấy. Có lẽ đang có việc cần gấp, nên tôi mới mạo muội tới gặp trưởng phòng Minh nhờ giúp đỡ.
- Ài. Việc này cô chỉ cần nói một tiếng với người bên dưới là được rồi, không cần phải đích thân đi lại cho vất vả. Tôi biết Thịnh Thế đang xây dựng thêm 2 cơ sở lớn nữa, công việc của chị chắc chắn rất bận rộn. Người này, rất quan trọng với chị sao?
- Đúng vậy.
- Là vậy. Thôi chị cứ về nghỉ ngơi đi. Muộn nhất sáng mai tôi sẽ mang giấy tờ cần thiết tới cho chị.
Vân Tú mỉm cười gật đầu:
- Nếu vậy, phải cảm ơn trưởng phòng Minh rồi. Lần sự kiện sau của tập đoàn, trưởng phòng nhớ tới tham gia để tôi làm trọn vẹn tình nghĩa chủ nhà nhé.
- Được thế thì còn gì bằng ạ. Chỉ là … tôi còn có chút việc …