Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 541 : Cảng nước sâu - cam ranh
Ngày đăng: 14:22 30/04/20
Đón chuyến bay muộn cuối cùng, Dương Tuấn Vũ cùng Vân Tú ngồi ở khoang hạng nhất để thoải mái nghỉ ngơi.
Nghĩ về một thời gian trước, trên chuyến bay định mệnh ấy, hắn đã chính thức khép lại cuộc sống kiếp trước đầy rẫy thất bại. Và rồi giờ đây, hắn được sống lại, cũng từ hai bàn tay trắng mà gây dựng lên sự nghiệp lẫy lừng, vẫn là Dương Tuấn Vũ hắn chứ không phải ai khác, nhưng số mệnh con người đúng là khó lường trước được.
Đứng trước mỗi một quyết định có thể dẫn lối đưa chúng ta tới thiên đường nhưng cũng có thể là mắt xích dần dần kéo ta vào địa ngục vĩnh hằng. Số phận con người suy cho cùng cũng thật mong manh. Ngồi gần cửa sổ, hắn nhìn ra ngoài màn đêm tối đen, trong đầu suy nghĩ không ít vấn đề nhân sinh khó nắm bắt.
- Anh nghĩ gì vậy? Sao không tranh thủ nghỉ đi một chút, đã 9 ngày anh không hề nghỉ ngơi rồi, dù sức khỏe có tốt tới mấy cũng sẽ suy nhược. Nghe em, chợp mắt một lát đi.
Dương Tuấn Vũ nhìn Vân Tú dựa đầu vào vai hắn, đôi mắt to tròn lấp lánh như ánh sao đêm, cô vẫn đẹp như vậy, nhưng hôm nay dưới con mắt trải qua nhiều sóng gió, hắn lại càng thấy mình cần trân trọng những gì mình đang có hơn.
Vuốt ve gò má của vợ, hắn mỉm cười nhẹ nhàng:
- Ừ, em cũng nghỉ một lát đi.
Vân Tú hơi ngạc nhiên, mặc dù cô không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt của hắn rõ ràng khác với thường ngày, cô có cảm giác như đây không phải là một chàng trai mới 22 tuổi mà cứ như một người đã đi qua rất nhiều trải nghiệm nhân sinh, một ánh mắt tang thương không phù hợp với độ tuổi vốn có của anh.
Cô chợt cảm thấy hơi mông lung, nhắm mắt gối đầu vào vai hắn, cô nghĩ về những năm tháng đã trải qua, có vui có buồn, cô chợt giật mình nhận ra Tuấn Vũ hắn chưa từng được thoải mái nghỉ ngơi một ngày nào.
Hết chạy đôn chạy đáo đi lo công việc, lại khổ cực rèn luyện mỗi ngày, theo thời gian qua đi, từ một công ty đã trở thành một tập đoàn hùng mạnh, nhưng cái giá phải trả chính là phải tìm cách phát triển nó chứ không chỉ là duy trì qua ngày, đồng nghĩa với việc số lượng công việc nhiều hơn, tính chất công việc cũng nặng nề hơn.
- Ừm, em nghĩ vậy là rất tốt. Nhìn mọi thứ có vẻ rất đúng tiến độ nhỉ?
- Vâng, thậm chí còn có thể làm vượt tiến độ, ban đầu nói là cần 18 tháng, nhưng giờ khả năng chỉ 12 tháng là có thể cho ra mắt chiếc tàu ngầm TT-01 đầu tiên rồi.
- Nhớ kỹ, quan trọng là chất lượng, thời gian có thể rút ngắn tất nhiên là tốt, nhưng không thể chủ quan được, nên hạn chế tối đa sai sót. Sản phẩm này không chỉ gia tăng rất lớn hỏa lực thủy quân của đất nước, mà nó còn quyết định xem Thịnh Thế có thể đặt chắc hai chân vào vị trí đóng tàu biển trong tương lai đấy.
- Em hiểu mà, cứ có thời gian rảnh em lại tới đây quan sát tiến độ, Walter chính là ăn ngủ nghỉ ở đây, ít nhất là cho tới khi chiếc TT-01 đầu tiên chính thức ra mắt thành công.
- Ừm, anh ta cũng không có vẻ gì là mệt mỏi đâu, nhìn vẫn hào hứng hò hét chỉ đạo thế kia mà. Ồ, còn tự thân vận động luôn, thú vị.
Cả hai đang quan sát thì thấy Walter đuổi một tên kỹ sư máy nhìn có vẻ yếu nhược ra, rồi hắn tự tay cầm đồ đạc làm như một con trâu. Tuy vậy, những người xung quanh có vẻ đã quá quen thuộc với cảnh này rồi, bọn họ chỉ cười khổ một cái rồi quay đi làm việc của mình.
Dương Tuấn Vũ sắc mặt cổ quái:
- Bảo sao tiến độ vượt thời gian như thế, hóa ra là có tên không thích làm ông chủ chỉ tay năm
ngón mà thích làm công việc tay chân.
Vân Tú che miệng híp mắt cười, Walter đúng là không có số làm sếp mà.