Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 542 :
Ngày đăng: 14:22 30/04/20
Nhưng nhìn một hồi, Dương Tuấn Vũ cũng không khỏi ngứa ngáy tay chân, hắn cởi áo, cà vạt ra rồi đưa cho Vân Tú cầm, trên người chỉ còn mặc chiếc áo ba lỗ thoải mái, hắn đi tới vỗ vai Walter chào một tiếng rồi cũng cướp túi dụng cụ của một tên kỹ sư trẻ tuổi khiến hắn không khỏi đần mặt ra.
Cậu nhóc định quát một tiếng thì thấy giọng Walter ồm ồm cười nói, chỉ có điều là người ta không phải nói với hắn, tuy vậy, nghe xong hắn cũng cứng họng không dám đòi lại túi dụng cụ:
- Lão Đại, sao anh lại chạy tới đây.
Từ “lão đại” này khiến tất cả mọi người ở đây đều lập tức quay sang nhìn chàng thanh niên trẻ tuổi lạ mặt này.
Dương Tuấn Vũ trừng mắt ý nói hắn không nên nói nhiều:
- Cậu tiếp tục làm đi.
- Ồ, tốt.
Walter thấy mọi người đều nhìn qua thì mới biết mình lỡ lời, nhưng cái giọng ồm ồm của hắn lại có chút lớn nên mọi người đều nghe rõ mồm một. Thấy ai cũng nhìn về đây, Walter trợn trắng mắt:
- Các người tiếp tục làm đi, có gì mà nhìn.
Bị khối đá lớn quát nạt, mọi người lại im thin thít tiếp tục làm, tuy vậy thỉnh thoảng vẫn ngó qua nhìn người lạ mặt này. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại suýt rơi con ngươi ra ngoài. Bọn họ thầm tự hoài nghi nhân sinh của mình, không đúng, không phải họ chậm chạp, kém cỏi mà tên kia rõ ràng đếch phải là người nữa rồi.
Nhìn Dương Tuấn Vũ làm Walter cũng nghẹn họng trân trối.
Tàu ngầm rất lớn mà thời gian không nhiều, nên không thể chế tạo tuần tự được, nên Walter quyết định chia làm ba phần công việc chính, thứ nhất là bộ phận trang thiết bị quản lý tàu - hay còn gọi là lõi tàu, thứ hai là bộ phận vỏ tàu, thứ ba là vũ khí trên tàu.
Vỏ tàu tuy lớn nhưng công việc chế tạo không quá khó, cái khó chính là cách phối chế các nguyên liệu để tạo thành vỏ tàu. Trong lớp vỏ này, có tới 12 loại kim loại khác nhau.
Cô hốt hoảng vội gọi cho DG, sau đấy lập tức gọi cho anh trai, nhưng điện thoại hắn kiểu gì chẳng nghe máy, may mà khi cô gọi cho chị dâu thì lại gọi được.
Nhìn bộ dáng gấp gáp của anh trai, Tuyết Yên lo lắng, bối rối nói:
- Xin lỗi anh …
- Cô ấy làm sao?
Dương Tuấn Vũ hung thần, ác sát quát lên làm Tuyết Yên giật mình, cô suýt bị hắn dọa sợ bật khóc, cố nín tủi thân, cô nói:
- Hai đứa trẻ hình như động vào thứ gì đó làm đèn tín hiệu cảnh báo kêu lên, anh mau xem …
Hắn chỉ nghe được có vậy thì đã chạy vội tới bình chứa Ni tơ lỏng – nơi Flora đang “ngủ yên” trong đó.
Hắn quay sang chưa kịp nói thì DG đã hiểu liền trình bày:
- Tình hình có chút “cổ quái”, cô ấy dường như bị đánh thức, nhưng vì tình trạng hạ nhiệt đông lạnh khiến cô ấy không thể làm gì được. Các nơ ron thần kinh đáng lẽ vốn phải dừng hoạt động, nhưng nó lại hoạt động khi không được phép, tình trạng này rất nguy hiểm, cô ấy có thể chết.
Dương Tuấn Vũ nghe hắn nói thì cũng vừa quan sát được tình hình nghiêm trọng này, tuy nhiên, việc này không phải do động chân tay vào máy móc, mà là do Flora thực sự muốn tỉnh lại.
Nếu thế hắn có thể làm tan băng giá, đem cô đánh thức, nhưng tình trạng thân thể, năng lượng sinh mệnh của cô ấy rất kém, chỉ sợ không quá một giờ sẽ mất mạng, đây cũng chính là lý do hắn phải tốn công sức làm ra cái bình đông lạnh này.
Đúng lúc mọi người đắn đo không biết làm sao cho phải, tiếng chuông cảnh báo cứ như không để ai được bình tĩnh, nó cứ réo vang liên hồi làm không khí đã căng thẳng càng thêm gấp gáp, tâm tình càng khó kiểm soát.