Tổng Giám Đốc Và Anh Chàng Mở Khóa

Chương 1 :

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


“Xin chào, công ty khóa Tín Thiên xin nghe, xin hỏi ngài cần gì?”



Nhân viên trực điện thoại Tiểu Lý tai đeo microphone, tay ghi chép lại cực nhanh.



Đây là một công ty chuyên mở khóa nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nói là công ty cho oai thôi chứ kỳ thật tổng cộng bất quá chỉ có ba nhân viên, trừ bỏ người chuyên phụ trách trực điện thoại cũng chỉ có một thợ khóa cộng thêm trợ thủ của hắn.



Công ty tuy nhỏ nhưng được cái sư phụ mở khóa tay nghề tốt bù lại, dán tờ rơi quảng cáo cũng chuyên cần, hơn nữa mỗi ngày đều có một bó người sơ ý quên mang chìa khóa mà đi ra ngoài, bất đắc dĩ gọi điện xin giúp đỡ, cho nên thu nhập coi như khả quan.



Bình thường mỗi sáng tương đối thanh nhàn, tuy nhiên hai tay Hình Thiên vẫn không nhàn rỗi, luôn luôn đùa nghịch luyện tập ổ khóa trên bàn cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên liền biết lại có sinh ý tới cửa.



“Hảo, lập tức sắp xếp cho ngài,” Tiểu Lý ghi địa chỉ của đối phương xuống, vừa cúp điện thoại, lập tức chuyển từ chế độ rụt rè e lệ thành thiếu nữ bát quái: “Tiểu Thiên ca, chủ nhà số mười bốn ở Thịnh Đức Gia Châu là loại người nào a?”



Nghe thấy địa chỉ này, Hình Thiên cũng ngoài ý muốn nhíu mày, Thịnh Đức Gia Châu là loại địa phương dành cho người giàu có, đi qua một lần cũng khiến người ta có ấn tượng khắc sâu, huống chi Hình Thiên đi qua đó không chỉ một lần.



Mặc dù đã đoán ra, nhưng hắn vẫn là biết rõ còn cố hỏi một câu: “Như thế nào, lại là người đó?”



Tiểu Lý gật gật đầu: “Này là lần thứ ba trong tháng rồi.” Cô cả người nghiêng về phía trước, thần bí hề hề hỏi: “Anh xác định là người ta quên mang chìa khóa chứ không phải là phú bà nào coi trọng anh chứ?”



Hình Thiên mắt trắng nhìn cô: “Não động quá lớn thành bệnh, phải trị.” Nói xong, ngay cả tờ giấy ghi địa chỉ cũng không lấy, lập tức xách bao dụng cụ đi ra ngoài.



Tiểu Lý bị khinh bỉ trắng trợn, bĩu môi quay lại ngồi: “Lưu thúc không ở đây, một mình anh không có vấn đề gì chứ?”



Lưu thúc là trợ thủ của Hình Thiên, bình thường chịu trách nhiệm giúp hắn mở xe, giúp một tay, hôm nay bị bệnh xin nghỉ phép, chỉ còn lại một mình Hình Thiên.



“Cô nói xem?” Hình Thiên không đáp, hỏi ngược lại, chỉ trong thời gian một tháng hắn đã mở khóa hai lần cho hộ gia đình này, ngay cả nhắm mắt lại cũng có thể cạy ra, dứt lời cũng đã ra đến cửa.



“A, còn địa chỉ!” Tiểu Lý thấy người đã đi mà tờ giấy vẫn còn trên bàn, vội vàng nhặt lên hướng hắn vẫy vẫy.



Hình Thiên một chân đã bước ra ngoài cửa, hắn cũng không quay đầu lại: “Tôi nhớ rõ!”



******



Hình Thiên ngựa quen đường cũ lái xe đi đến cổng tiểu khu Thịnh Đức Gia Châu, bảo vệ vừa nhìn thấy Hình Thiên ngồi trên chiếc xe cao cao, chung quanh thân xe dán đầy quảng cáo mở khóa chuyên nghiệp, đồng dạng cũng ngạc nhiên một phen.



“Như thế nào lại là cậu?”



“Cái này phải hỏi gia chủ của anh ấy,” Hình Thiên nói: “Tôi nghĩ anh nên đề nghị vị lão ca ở nhà số mười bốn kia tồn một bộ chìa khóa dự bị chỗ anh.”


Hình Thiên tiếp nhận, đếm đếm, không đúng.



“Anh đưa nhiều hơn rồi?” Nhiều tiền như vậy đừng nói mở khóa, chính là mua thêm két an toàn cũng dư dật.



“Không……” Lăng Hi Nghiêu lại bắt đầu ấp a ấp úng: “Kỳ thật tôi, tôi còn có một ổ khóa cần mở……”



“Còn nữa?” Hình Thiên nghe vậy cũng kinh ngạc: “Anh sẽ không phải là đem cả chùm hìa khóa ném đi đấy chứ?”



“Không phải…… Đúng vậy……” Lăng Hi Nghiêu trước phủ định, sau lại khẳng định, như là đáp án ngay cả chính mình cũng chưa nghĩ kỹ.



“Vậy đó là gì, tủ sắt? Hay là văn phòng?”



Lời nói kế tiếp tựa hồ khiến Lăng Hi Nghiêu rất khó mở miệng, anh chần chừ, cuối cùng vẫn là không xác định, hỏi: “Ngài thật sự khóa gì cũng có thể mở sao?”



Hình Thiên nghĩ không ra loại vấn đề gì sẽ khiến người trước mắt này khó xử như thế, hai ba lần muốn hắn xác nhận: “Nếu ngay cả tôi đều mở không được, anh gọi thợ khóa khác đến cũng không nhất định có thể mở ra.”



“Kia, vậy ngài có thể… có thể nhắm mắt lại mở không?”



Hình Thiên nhăn mi, người này sẽ không phải là đang chơi hắn chứ?



Đột nhiên câu nói của Tiểu Lý vọng lại bên tai: ‘Anh xác định là có người quên mang chìa khóa chứ không phải phú bà nào coi trọng anh?’



Tầm mắt Hình Thiên lập tức rơi xuống ly nước chanh còn lại non nửa, trong lòng rùng mình, hắn sẽ không là gặp phải biến thái đi?



Nga không, này so với phú bà còn không xong hơn.



Lại nhìn về phía Lăng Hi Nghiêu, trong mắt Hình Thiên tràn ngập vẻ đề phòng rõ rệt: “Muốn mở cái gì, anh không ngại nói thẳng?”



Trên sô pha, Lăng Hi Nghiêu thình lình đứng lên, Hình Thiên theo bản năng dựa về phía sau.



“Tôi, tôi……” Lăng Hi Nghiêu nội tâm như đang tiến hành đấu tranh tư tưởng, mà Hình Thiên lúc này cũng đang cực lực duy trì trấn định ngoài mặt.



Hai người yên lặng giằng co nửa ngày, cuối cùng Lăng Hi Nghiêu cắn răng một cái, giải khai dây lưng.



Hình Thiên ánh mắt không tự chủ được nhìn theo động tác của đối phương, thẳng đến khi bộ vị tối tư mật của đối phương bại lộ trong không khí, Hình Thiên khó có thể tin tưởng mở to hai mắt nhìn.



“Kia, đó là cái gì……?”