Tổng Giám Đốc Và Anh Chàng Mở Khóa

Chương 2 :

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


Tầm mắt Hình Thiên dường như bị đóng đinh tại mặt trên của người đối diện, dù có thế nào cũng dứt không ra.



Nam nhân trước mắt này đồng dạng cũng có khí quan giống hắn, nơi đó đang ngủ đông, lại bị một đạo cụ cổ quái như lồng chim chặt chẽ giam cầm, có cảm giác băng lãnh của kim loại mà lại nặng nề, không phù hợp với cơ thể con người, thứ ấy xuất hiện ở nơi đó, chính hắn cũng cảm thấy không thích hợp.



Rất khó tưởng tượng sẽ có người đeo thứ này, nhất là còn bao trụ bộ vị mẫn cảm yếu ớt nhất của nam nhân. Suy nghĩ một chút, Hình Thiên trong lòng liền dâng lên cảm giác rất không thoải mái.



“Tôi……” Lăng Hi Nghiêu thanh âm gian nan vang lên, bị buộc bại lộ như vậy trước mặt một người xa lạ chính là đã đem tự tôn của anh ném vào Địa Ngục, Hình Thiên không hề che dấu sự phản cảm càng khiến anh hận không thể xấu hổ mà chết.



Nhưng mà giằng co trạng thái này một tháng, Lăng Hi Nghiêu nay đã đến cùng đường.



“…… Không cẩn thận…… Làm mất chìa khóa……” Anh nói như thể rặn ra từ trong kẽ răng, mỗi một lời nói lên gian khổ như vậy “Này…… dùng tay không được……”



Hình Thiên như từ trong đại mộng tỉnh dậy, trùng kích cường liệt khiến hắn ngay cả khí chất ngụy trang xưa nay đều ném ra sau đầu, hắn dù có thế nào cũng nghĩ không ra, một người nhìn qua tây trang giày da, áo mũ chỉnh tề lại có ham mê kỳ cục như vậy.



Hắn vội đứng bật dậy, không chút nghĩ ngợi thốt lên: “Biến thái!”



Hai chữ không hơn khiến Lăng Hi Nghiêu lâm vào chấn động, sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh mét.



Hình Thiên quẳng ra những lời này, nắm lấy bao dụng cụ xoay người liền đi. Nói là đi chẳng bằng nói là trốn, hắn giờ phút này thầm nghĩ cách xa tên biến thái này càng xa càng tốt, thẳng đến khi chạy vào trong xe đóng cửa lại mới phát hiện trái tim mình bùm bùm đập mạnh.



Hắn liếc liếc mắt nhìn căn nhà số mười bốn, mới rồi hắn chạy gấp gáp, ngay cả cửa đều không đóng, trong nháy mắt hắn thậm chí nghĩ đối phương sẽ đuổi theo hủy thi diệt tích, nhưng sự thật là bên trong một điểm động tĩnh cũng không có.



Mặc dù như thế, Hình Thiên vẫn là trước tiên đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất trốn thoát khỏi cái nơi không xong này.



******



Tiểu Lý nhìn Hình Thiên mất hồn mất vía về công ty, cô quơ quơ tay trước mặt hắn vài lần, đối phương như thế mới đột nhiên phát hiện tồn tại của cô mà thanh tỉnh.



“Sao lâu vậy mới trở về.” Tiểu Lý liếc nhìn thời gian. “Không giống tốc độ của anh a?”



Hình Thiên không thể nói chính mình trong lúc bối rối còn đi nhầm đường một lần, phải lái xe quay lại, chỉ nói: “Nga, còn phải mở thêm két an toàn.”



Tiểu Lý bán tín bán nghi nga một tiếng, vươn tay: “Tiền đâu?”



Hình Thiên đút tay vào túi, lúc này mới nhớ tới vừa rồi hắn trong lúc nhất thời bị kinh hách quá lớn, ngay cả tiền đều quên lấy.



“Tiền…… Tiền…… Quên……”



Hắn thế nhưng hiếm khi lắp bắp như vậy, Tiểu Lý từ trước đến nay chưa thấy Hình Thiên có bộ dáng như lúc này, như thể vừa phát hiện ra giống loài mới, đánh giá hắn trên dưới vài lần: “Anh không phải là……”



Cô đột nhiên hít một ngụm khí lạnh: “Chẳng lẽ bị em nói trúng, chủ nhà số mười bốn thật sự là phú bà?”



“Không có!” Hình Thiên xuất phát từ chột dạ, ngữ điệu có chút hổn hển khó thở: “Không phải như cô nghĩ, tôi chính là, chính là quên mà thôi, lần sau đi ngang qua sẽ lấy!”



Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng bản thân Hình Thiên cũng không biết đến cùng là còn có lần sau hay không, Tiểu Lý thấy giọng điệu hắn không tốt lắm nên thức thời ngậm miệng, ngược lại nội tâm nghi hoặc một điểm cũng không giảm bớt.



Cả ngày hôm ấy lục tục nhận thêm được vài sinh ý, Hình Thiên một người bôn ba khắp nơi, thường thường bên này còn chưa làm xong, địa điểm công tác kế tiếp đã báo lại đây.




Đổi lại là hắn, chỉ cần một tuần, không, chỉ sợ một ngày cũng khó mà chịu đựng được.



Hình Thiên chỉ có thể lựa chọn không nhìn, tiếp tục vùi đầu mở khóa. Hắn cuối cùng vẫn là người trẻ tuổi thôi, lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong, đêm qua suy nghĩ vấn đề này đã lâu, nhịn không được liền hỏi thẳng.



“Thứ anh mang này gọi là gì a?”



Lăng Hi Nghiêu mím môi,“Vòng trinh tiết.”



Hình Thiên cảm giác đã nghe qua thứ này ở nơi nào. “Bạn gái anh ở nước ngoài sợ anh xuất quỹ nên cho anh mang?”



“Tôi không có bạn gái.”



“Đó là…… tự anh mang?”



“…… Ừm,” Lăng Hi Nghiêu chần chờ một hồi, vẫn là thừa nhận.



Hình Thiên không hiểu: “Anh mang thứ này làm gì a?”



“Mới đầu là hiếu kì, sau này……thành thói quen.”



“Này cũng có thể thành thói quen? Mang thoải mái sao?” Nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống như là sẽ thoải mái a?



“Trên tâm lý…… Đại khái……”



“Vậy anh mang thứ này, buổi sáng rời giường không đau sao?”



“Đau.” Lăng Hi Nghiêu thành thành thật thật trả lời.



“Đau anh còn mang?” Hình Thiên ngạc nhiên kêu lên: “Anh là bị ngược cuồng sao?”



Lăng Hi Nghiêu mím chặt môi không nói, Hình Thiên cảm giác hình như trong lúc vô ý hắn đã tìm ra chân tướng ……



Hắn đành phải ho nhẹ một tiếng, cầu mong hoàn thành cho nhanh, cái khóa chết tiệt này như thế nào mở mãi không ra, này hoàn toàn không phù hợp với mức độ khóa a, ngay cả hắn cũng cảm thấy dọa người.



Hình Thiên có thể cảm nhận được trên trán mình có một tầng mồ hôi, bình thường mở ổ khóa khó nhất cũng không chật vật như thế, hôm nay hắn quả thực không bình thường…… Không, bắt đầu từ ngày hôm qua đã không bình thường. Hắn có phần thô bạo vặn mạnh dây thép, sau đó cả người nhất thời hóa đá tại chỗ.



“Làm sao?” Lăng Hi Nghiêu phát giác người trước mặt hơi bất thường.



Trong tay Hình Thiên còn cầm non nửa đoạn dây thép, vẻ mặt quẫn bách.



“Gãy, gãy……”



Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì thiên văn này, ta cùng người ta đánh cuộc.



Sau đó, ta thua.