Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 107 : Qua Mỹ với anh

Ngày đăng: 11:27 30/04/20


Hai ngày sau



“Dì Lô, con về rồi”



Dì Lô đi ra từ phòng bếp, ra hiệu “Suỵt” với Hạ Tử Du. “Liễu Nhiên vừa ngủ, đừng làm nó tỉnh giấc…”



Hạ Tử Du nhẹ nhàng đi vào phòng con, liếc thấy Liễu Nhiên đang ngủ sau, cô mỉm cười thỏa mãn.



Nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, Hạ Tử Du vừa tới phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm, trong mùi thơm còn thoang thoảng mùi thuốc bắc mà cô không thích lắm.



Hạ Tử Du đi vào bếp, liếc thấy bóng dáng bận rộn của dì Lô, cô nghi ngờ “Dì Lô, dì đang nấu ăn sao?” Lúc này hình như chưa tới giờ nấu cơm.



Dì Lô cười nói “Dì nấu canh cho con.”



Hạ Tử Du không hiểu cau mày “Ặc, trong canh có thuốc bắc?” Dì Lô nấu canh rất khéo, cho nên nửa năm qua cô đã được dì Lô nuôi trắng trẻo khỏe mạnh, nhưng dì cũng luôn biết cô thích hay không thích gì.



Dì Lô cẩn thận cho canh nóng vào bình giữ nhiệt, khẽ cười nói “Canh này không phải cho con uống.”



“Hả?” Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc.



Dì Lô vặn chặt nắp bình giữ nhiệt, nói chậm rãi “Con mang canh đến bệnh viện cho Tổng giám đốc Kim đi. Cậu ấy bị thương nắng thế, nghe nói đạn còn làm tổn thương xương đùi, trong canh có bỏ thuốc bắc, có lợi cho sự phục hồi cơ thể của cậu ấy.”



Hạ Tử Du nhận lấy bình giữ nhiệt, chợt hiểu ra. “Hóa ra là canh cho Trạch Húc”



Dì Lô gật đầu “Đúng vậy, người ta vì chúng ta mà bị thương nặng như vậy, bây giờ lại không có ai ở bên chăm sóc, đương nhiên chúng ta phải làm rồi.”



Hạ Tử Du gật đầu “Hai ngày nay con đều đến bệnh viện thăm, anh ấy có vẻ đã đỡ nhiều rồi.”



Dì Lô nhẹ giọng trách cứ “Bị thương nặng như thế làm sao mà vài ngày đã khỏe ngay được, tổng giám đốc Kim chỉ cố gắng biểu hiện không sao trước mặt con thôi…”



Hạ Tử Du gật đầu “Vâng ạ, bây giờ con mang canh cho Trạch Húc.”



Lúc này dì Lô mới hài lòng “Đi nhanh về nhanh.”



Hạ Tử Du xoay người chuẩn bị đi thì dì Lô lại gọi lại “À, Hạ tiểu thư…”



Cô quay lại nhìn dì Lô nghi ngờ “Sao ạ?”



Dì Lô dặn dò “Tối nay dì ngủ với Liễu Nhiên, con có thể ở lại bệnh viện với tổng giám đốc Kim.”



Giờ khắc này Hạ Tử Du mới hiểu được nguyên nhân dì Lô quan tâm đến Kim Trạch Húc như vậy.



Cô cười xua tay “Dì Lô, dì đừng suy nghĩ nhiều. Con và Trạch Húc không có gì…”



Dì Lô nghiêm nghị “Dĩ nhiên dì biết con và tổng giám đốc Kim không có gì, nhưng dì hi vọng con có thể cho cậu ấy một cơ hội… Dì thấy tổng giám đốc Kim rất thích con.”



“Dì Lô thật ra thì…”



Hạ Tử Du cố gắng nói rõ ràng suy nghĩ của mình nhưng dì Lô đã cắt lời “Dì biết rồi, thật ra con vẫn chưa muốn nói đến chuyện tình cảm, đúng không?” Dì Lô khuyên “Hạ tiểu thư, mặc dù dì không biết con đã từng thất bại thế nào trong tình cảm, nhưng bây giờ con còn trẻ, chẳng lẽ định độc thân cả đời? Tổng giám đốc Kim là người tốt, vừa dịu dàng lại quan tâm đến con, hơn nữa không hề ngại con đã có em bé, tại sao con không thử qua lại với cậu ấy xem sao? Con phải biết là người đẹp trai có tài như cậu ấy có rất nhiều phụ nữ muốn theo đuổi. Nếu con và cậu ấy ở bên nhau, sau này Liễu Nhiên sẽ được lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh…”



Hạ Tử Du biết dì Lô đang lo lắng cho cô, xúc động “Dì Lô, những lời của dì con hiểu, con đồng ý với dì sẽ suy nghĩ cẩn thận.”



Dì Lô vui mừng gật đầu “Không phải một lần vấp ngã là không bao giờ dậy được, con người là phải biết nhìn về phía trước…”



…………………..



Trong bệnh viện.



Hạ Tử Du bưng canh đến bên giường bệnh “Trạch Húc, đây là canh dì Lô nấu cho anh… Tài nấu nướng của dì Lô rất tuyệt, cho dù có mùi thuốc bắc, anh cũng phải bịt mũi uống cho hết.”



Kim Trạch Húc tựa vào đầu giường, khuôn mặt đã khôi phục sắc hồng, nói dịu dàng “Đương nhiên anh có thể uống hết nhưng bây giờ anh đang bị thương không tiện, không biết có ai sẵn lòng đút cho anh không…”



Hạ Tử Du tức giận trợn mắt nhìn Kim Trạch Húc “Hình như ai đó bị thương ở chân chứ không phải ở tay?”



Kim Trạch Húc nâng cánh tay ngày đó bị Tỉnh Sâm đẩy ngã, cố làm ra vẻ đáng thương “Thật đáng buồn, vết thương chỗ này của anh còn chưa đóng vảy, chỉ sợ không cầm nổi chén canh…”



Hạ Tử Du liếc nhìn cánh tay thật sự có vết thương khá lớn của Kim Trạch Húc, bác sĩ còn băng bó cho anh. Vì không đành lòng, cuối cùng thỏa hiệp “Thôi, em đút cho anh…”



Kim Trạch Húc mỉm cười hài lòng “Được.”



Hạ Tử Du ngồi bên cạnh giường, nhẫn nại chờ canh nguội rồi đút từng thìa cho Kim Trạch Húc.



Biết rõ Hạ Tử Du chăm sóc anh là vì cánh tay bị thương, nhưng nhìn cô chăm sóc mình cẩn thận như vậy, trái tim của Kim Trạch Húc chợt đập thình thịch.



Khi Hạ Tử Du bưng chiếc chén không định đứng dậy, Kim Trạch Húc chợt nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô “Tử Du.”



Hạ Tử Du quay lại, cũng không ý thức được ánh mắt Kim Trạch Húc nhìn cô “Sao thế?”



Kim Trạch Húc dùng cả hai bàn tay nắm chặt những ngón tay trắng nõn của Hạ Tử Du, khẽ nói “Có thể cho anh một cơ hội không, để anh chăm sóc em và Liễu Nhiên?”
Không ai ngăn cản cô bước lên phi cơ, tên vệ sĩ ôm Liễu Nhiên thậm chí chủ động đưa cho Hạ Tử Du bế.



Liễu Nhiên nhìn thấy Hạ Tử Du thì nín khóc, cái miệng xinh xắn chu lên “Mẹ…”



Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên vào lòng thật chặt, đến lúc cô ý thức được thì cửa phi cơ đã đóng lại, Đàm Dịch Khiêm đã ngồi thoải mái trong buồng phi cơ từ lúc nào.



Cảm thấy phi cơ đã cất cánh, Hạ Tử Du trừng mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm lúc này đang dựa vào thành ghế, nhàn nhã lật xem mấy cuốn tạp chí thương mại, chất vấn “Anh lừa tôi đến đây?”



Lúc này cô đã hiểu nguyên nhân Đàm Dịch Khiêm dẫn dì Lô đến bờ biển, bởi vì chỉ làm như vậy, thuộc hạ của anh mới có cơ hội đưa Liễu Nhiên đi.



Đàm Dịch Khiêm cũng không ngẩng đầu lên “Anh muốn em theo anh đi Mỹ”



Hạ Tử Du giận dữ mắng mỏ “Anh điên à?”



Ở trong lòng Hạ Tử Du, Liễu Nhiên bị giọng cao vút của mẹ làm cho sợ hãi “Mẹ… mẹ thật hung dữ…”



“Bảo bối, mẹ không hung dữ, mẹ chỉ…” Hạ Tử Du không biết phải hình dung thânphận của Đàm Dịch Khiêm trước mặt con thế nào, cuối cùng không nói gì nữa.



Bỗng dưng, Liễu Nhiên hoạt bát hiếu động nhìn thấy trên một chiếc ghế có một con rối hoàng tử Kaka, nó giãy giụa trong ngực Hạ Tử Du “Mẹ, con muốn xuống…”



Hạ Tử Du không cưỡng lại được Liễu Nhiên, đành phải để cô bé xuống.



Hạ Liễu Nhiên lắc lư đi về phía cái ghế có con hoàng tử Kaka, Hạ Tử Du không yên tâm đi sau lưng con bé, ngay sau đó đặt con lên cái ghế có con rối kia.



Nhìn thấy con rối, Hạ Liễu Nhiên rất vui vẻ, cười khanh khách không ngừng.



Hạ Tử Du đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, giật lấy cuốn tạp chí thương mại trước mặt anh, nói lạnh lùng “Tôi cho anh biết, sau khi máy bay hạ cánh, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát.”



…………………



Máy bay tư nhâncó tốc độ nhanh hơn máy bay thông thường, cho nên lúc họ hạ cánh xuống sân bay Los Angeles vẫn còn là sáng sớm.



Trên máy bay,Hạ Tử Du không hề nhắm mắt, cô luôn đề phòng nhất cử nhất động của Đàm Dịch Khiêm, ngược lại Liễu Nhiên trong lòng cô đã ngủ ba giấc.



Đàm Dịch Khiêm cũng không làm gì đặc biệt, chỉ yên lặng xem tạp chí.



Lúc máy bay hạ cánh, Hạ Tử Du lập tức ôm Liễu Nhiên đi xuống.



Cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát mới nhớ ra họ đã đến Los Angeles, điện thoại của cô lại không thể dùng được ở đây.



Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên, tức giận nhìn Đàm Dịch Khiêm đang bước xuống khỏi máy bay.



Lúc này, bóng dáng chị Dư xuất hiện trước mặt cô “Hạ tiểu thư.”



Hạ Tử Du rõ ràng chị Dư làm mọi chuyện đều theo lệnh Đàm Dịch Khiêm, chuyện chị giấu cô tung tích của Đàm Dịch Khiêm lần trước cô cũng không để trong lòng, cho nên cô lễ phép gật đầu.



Chị Dư thấy Đàm Dịch Khiêm sau lưng Hạ Tử Du lập tức cung kính cúi đầu “Tổng giám đốc.”



Đàm Dịch Khiêm ra lệnh “Sắp xếp cho cô ấy ở biệt thự, buổi tối tôi sẽ qua.”



Lúc này không chờ Hạ Tử Du kịp phản ứng, Đàm Dịch Khiêm đã ngồi vào chiếc xe công vụ đắt giá đỗ sẵn từ lâu.



Hạ Tử Du tức giận quát “Đàm Dịch Khiêm.”



Chiếc xe chở Đàm Dịch Khiêm lúc này đã chậm rãi chạy đi.



Chị Dư mỉm cười nói với Hạ Tử Du “Hạ tiểu thư, ngồi máy bay mười mấy tiếng rồi, mời theo tôi đến biệt thự nghỉ ngơi.”



Hạ Tử Du xua tay “Tôi không đi đâu hết, tôi sẽ đưa Liễu Nhiên trở về thành phố Y luôn.”



Chị Dư nhìn Liễu Nhiên đang ngủ trong lòng Hạ Tử Du, vui mừng hỏi “Đây là con gái cô và tổng giám đốc sao? Đáng yêu quá, lông mi thật dài, mắt rất giống tổng giám đốc.”



Hạ Tử Du nhẹ nhàng ôm chặt Liễu Nhiên, không nói gì.



Từ vẻ mặt chán nản của Hạ Tử Du chị Dư có thể đoán được sự thấp thỏm bất an của cô, nên an ủi “Hạ tiểu thư, cô yên tâm, tổng giám đốc không làm tổn thương cô và con đâu.”



Hạ Tử Du luống cuống lắc đầu “Tôi không biết rốt cuộc anh ta có mục đích gì…”



Chị Dư trả lời thành thật “Bởi vì tổng giám đốc muốn bảo vệ cô và con.”



Hạ Tử Du nghi ngờ nhíu mày “Tôi không hiểu ý chị… Nhưng bây giờ tôi cũng không muốn hiểu, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.” Xung quanh cô đều có vệ sĩ, cô biết mình không thể chạy được khỏi đây.



Chị Dư khẽ gật đầu, như thể hiểu được tâm trạng cô lúc này, nói “Hạ tiểu thư, xin lỗi, tôi không thể không nghe lệnh tổng giám đốc dẫn cô về biệt thự, nhưng xin cô tin tôi, tổng giám đốc cũng không vô tình ác độc như cô nghĩ đâu, lần trước cô tìm đến tổng giám đốc vì con bé, mặc dù tỏ ra thờ ơ nhưng thực chất có một số việc cô không biết được.”



Hạ Tử Du bỏ sang một bên, nói lãnh đạm “Ngày đó nếu không phải đã không còn cách nào khác, tôi sẽ không đến Mỹ tìm anh ta… Hôm nay Liễu Nhiên đã bình an, tôi nghĩ tôi cũng không cần tìm hiểu những việc này.” Bất luận chuyện gì cũng không thể thuyết phục được cô sau khi đã tận mắt nhìn thấy một người đàn ông máu lạnh như vậy, huống chi anh ta cũng chưa bao giờ có tình cảm với đứa con này, bây giờ mới thấy anh phản ứng như vậy cũng là bình thường.



Chị dư kiên nhẫn giải thích “Thực ra đúng là sau bữa tiệc tổng giám đốc đã rời khỏi Los Angeles. Ngày cô đến tìm, tổng giám đốc vẫn chưa về, cho nên hôm sau cô gặp được tổng giám đốc cũng là vì biết lý do cô đến tìm. Vì lo lắng cho đứa bé nên tôi đã tìm mọi cách, thật may cuối cùng đã liên lạc được với tổng giám đốc… Sau khi biết chuyện con bé bị bắt cóc, tổng giám đốc đã lập tức bay từ Saudi về Mỹ, bốn giờ sáng mới về đến Los Angeles…”