Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 108 : Nhìn thấy cô khóc…

Ngày đăng: 11:27 30/04/20


Hạ Tử Du nói lạnh lùng “Tôi nghĩ là không cần phải nghe những lời giải thích này.”



Chị Dư vẫn kiên nhẫn “Mặc dù cô không muốn nghe, nhưng tôi vẫn muốn giúp tổng giám đốc giải thích rõ.” Chị thật sự hi vọng tổng giám đốc và Hạ tiểu thư sẽ không còn hiểu lầm sâu sắc như vậy, cho dù cuối cùng hai người không đến được với nhau đi nữa.



Hạ Tử Du vẫn quay đầu đi chỗ khác.



Chị Dư thở dài một hơi, khẽ nói “Thật ra thì, tổng giám đốc vừa xuống máy bay đã sai người đi điều tra chuyện con gái bị bắt cóc, từ bốn giờ sáng đến khi Hạ tiểu thư cô đến Đàm thị, tổng giám đốc không hề nghỉ ngơi, ngài vẫn đang nghĩ cách cứu con.”



Hạ Tử Du rốt cuộc quay đầu nhìn chị Dư, không sao khống chế được chất vấn “Nếu anh ta thật sự để ý đến con như chị nói, tại sao anh ta lại muốn trốn tránh tôi?”



Chị Dư nói chân thành. “Bởi vì tổng giám đốc không muốn làm tổn thương cô.”



Hạ Tử Du không sao hiểu nổi, nhíu mày “Tôi không hiểu.”



Chị Dư giải thích chậm rãi. “Tổng giám đốc biết nếu đối mặt với cô, việc duy nhất ngài có thể làm là lạnh lùng vô tình, nhưng làm như vậy nhất định sẽ làm cô bị tổn thương, cho nên, tổng giám đốc thà tránh không gặp cô.”



Hạ Tử Du nghe như chuyện cười nói “Nếu anh ta có lòng cứu giúp con gái, tại sao phải giấu tôi?”



Chị Dư nói “Đó là bởi vì cô không biết kẻ bắt cóc là ai.”



Hạ Tử Du thốt lên “Căn cứ theo lời cảnh sát đó là thuộc hạ trước đây của Đàm Dịch Khiêm, vì bất mãn Đàm Dịch Khiêm vô lý đuổi việc nên muốn bắt cóc để uy hiếp.”



Chị Dư khẽ lắc đầu, nói rõ “Chuyện này không đơn giản như cô nghĩ đâu… Không sai, kẻ bắt cóc con bé là thuộc hạ trước đây của Đàm Dịch Khiêm Tỉnh Sâm, nhưng kẻ thực sự đứng sau thao túng tất cả lại là người khác.”



Trong đầu Hạ Tử Du đột nhiên có linh cảm nặng nề, cô nhíu mày, hỏi “Sau chuyện này còn có người điều khiển?”



Chị Dư gật đầu, nhìn Hạ Tử Du chăm chú, như băn khoăn rồi một hồi lâu mới nói chậm rãi “Người đứng sau chính là Chủ tịch Trung Viễn Kim Nhật Nguyên.”



Khi này, hai mắt Hạ Tử Du trợn tròn, không thể tin nổi. Kim Nhật Nguyên? Mặc dù cô không muốn gặp lại người này, nhưng cô không thể phủ nhận sự thật đó là ba cô.



Chị Dư đã sớm tiên đoán được phản ứng của Hạ Tử Du, bình tĩnh nói “Tôi biết cô khó mà chấp nhận nổi chuyện này, nhưng đây là sự thật.”



Hạ Tử Du lập tức phủ nhận “Không thể nào, Kim Nhật Nguyên hoàn toàn không có lý do gì để bắt cóc con bé.” Cho dù có lý do, ông ta cũng khôngthể bắt cóc cháu ngoại mình.



Chị Dư nói thẳng. “Ông ta có, đương nhiên là có.”



Hạ Tử Du càng thêm nghi ngờ khó hiểu.



Chị Dư tức giận nói “Có lẽ cô không biết, cho đến bây giờ Kim Nhật Nguyên vẫn hận không thể treo tổng giám đốc lên.”



Hạ Tử Du khó khiểu lắc đầu “Sao lại như vậy?”



Chị Dư trần thuật lại “Bảy năm trước, vì kinh doanh thua thiệt Đàm thị lâm vào tình trạng phá sản nhưng may rằng lão tổng giám đốc phát hiện ra một hạng mục có thể khiến Đàm thị cải tử hồi sinh, lúc ấy Trung Viễn lúc ấy cũng đang trên bờ vực phá sản cũng nhằm vào hạng mục đó, vì vậy cả hai bên lao vào cạnh tranh… Không ngờ lão tổng giám đốc vì chịu áp lực phá sản mà trúng gió, tổng giám đốc còn trẻ không thể không thừa kế Đàm thị, sau đó bằng năng lực của mình đã đánh bại Trung Viễn, giành được hạng mục đó, mà Trung Viễn lại phá sản…”



“Ý chị là Kim Nhật Nguyên ghi hận chuyện bị Đàm Thị đánh bại năm đó?” Hạ Tử Du vẫn không hết nghi ngờ. Những người kinh doanh luôn hiểu rõ trên thương trường luôn là anh lừa tôi gạt, thắng làm vua thua làm giặc là chuyện thường, Kim Nhật Nguyên là một thương nhân lão luyện như vậy, tại sao không hiểu đạo lý này.



Chị Dư bổ sung “Dĩ nhiên chuyện không đơn giản như vậy, nhưng tình huống cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, bởi vì lúc đó tôi khôngphải là trợ lý của tổng giám đốc… Tôi chỉ biết, sau đó nội bộ Trung Viễn có tin đồn nói tổng giám đốc vì đoạt được hạng mục này mà dùng một thủ đoạn tàn nhẫn khiến Kim Nhật Nguyên mất một chân, đồng thời cũng mất cả hạng mục đó, chỉ có điều đây chỉ là tin đồn phiến diện trong nội bộ Trung Viễn. Tôi tin tưởng nhân cách của tổng giám đốc, mặc dù có chuyện như vậy thật, nhất định sẽ có nguyên nhân.”
Người giúp việc đưa điện thoại cho Hạ Tử Du “Hạ tiểu thư, điện thoại của cô đổ chuông lâu rồi.”



Hạ Tử Du giật mình nhận lấy điện thoại đang đổ chuông liên tục, nghi ngờ nói “Sao điện thoại của tôi lại dùng được?” Sim điện thoại của cô không dùng được ở Mỹ.



Người giúp việc mỉm cười nói “Sáng nay Đàm tiên sinh đã sai người đổi sim cho cô rồi.”



Hạ Tử Du nhận lấy điện thoại, phát hiện cuộc gọi đã kết thúc, mà trên màn hình hiển thị số này đã gọi lỡ rất nhiều lần.



Hạ Tử Du biết số điện thoại này tuyệt đối không phải của Đàm Dịch Khiêm, bởi vì Đàm Dịch Khiêm có tìm cô cũng sẽ không chọn cách gọi nhiều như vậy, sau đó cô ấn nút gọi lại “Xin chào”. Theo lý thuyết thì số mới cũng khôngcó mấy người biết.



“Tử Du.”



Nghe tiếng gọi quen thuộc, Hạ Tử Du kinh ngạc nói “Trạch Húc?” Cô không ngờ trong điện thoại lại truyền đến tiếng của Kim Trạch Húc.



“Là anh.” Giọng Kim Trạch Húc lúc này có vẻ mất tinh thần hơn so với ngày thường.



Hạ Tử Du đang nghi ngờ sao Kim Trạch Húc lại có số điện thoại mới của mình thì Kim Trạch Húc đã áy náy nói “Tử Du, xin lỗi em…”



Hạ Tử Du nhất thời không phản ứng kịp “Cái gì?”



Kim Trạch Húc nói chậm rãi “Anh biết là Đàm Dịch Khiêm dẫn em đến Los Angeles, có nghĩa là anh ta cũng đã giải thích nguyên nhân với em… Đúng, đúng là ba nuôi bắt cóc dì Lô và Liễu Nhiên, nhưng em phải tin ba nuôi không bao giờ làm tổn thương họ, ba nuôi chỉ muốn Đàm Dịch Khiêm bị mất hạng mục dầu mỏ ở Saudi thôi…”



Hạ Tử Du sững sờ.



Kim Trạch Húc lại cho rằng Hạ Tử Du im lặngvì tức giận, nên nói với giọng áy náy. “Anh thừa nhận lúc biết kế hoạch của ba nuôi đã không kịp thời ngăn cản, anh không thể làm trái lời ba nuôi… Tử Du, tha thứ cho anh.”



Hạ Tử Du không ngừng xua tay, hoàn toàn không dám tin vào tai mình, cuối cùng, cô run rẩy chất vấn Kim Trạch Húc “Chân anh bị thương cũng là kế hoạch của ba nuôi anh?”



Kim Trạch Húc không phủ nhận “Phải.”



Hạ Tử Du cắn chặt môi, đôi mắt dần dần nhuộm đỏ, nghẹn ngào nói “Liệu Kim Nhật Nguyên có tìm tôi có phải trả thù Đàm Dịch Khiêm không?”



Kim Trạch Húc im lặng.



Hạ Tử Du lắp bắt nói “Tại sao đến anh cũng lừa tôi?”



“Tử Du, anh giải thích với em là…”



Hạ Tử Du cố gắng kìm chế trái tim đầy uất ức khó chịu, tự giễu “À, thì ra trên thế giới này chẳng ai đáng tin cả… Mọi người không phải trả thù tôi thì cũng lợi dụng tôi để trả thù, tôi không biết, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?”



Kết thúc cuộc gọi, cô vẫn mặc cho nước mắt tuôn rơi, ôm đầu gối, chôn cái đầu vô dụng của mình vào đầu gối, lặng lẽ khóc thút thít.



Đang chơi bóng, Liễu Nhiên thấy mẹ khóc nhất thời hoảng sợ, cô nắm áo mẹ, ngây thơ gọi “Mẹ, mẹ…”



Hạ Tử Du ngước mắt nhìn Liễu Nhiên, qua làn nước mắt mơ hồ cô vô tình liếc thấy Đàm Dịch Khiêm đi vào đại sảnh, mà bộ dạng nước mắt lã chã này của cô cũng rơi vào tầm mắt Đàm Dịch Khiêm.