Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 133 : Hai lần ôm hôn trên bờ biển

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


"Em có biết không, ba năm nay tôi đã từng nghĩ, nếu như gặp lại nhau, em có còn oán trách tôi hay không, giống như bạn bè cũ bình thường hay em vẫn sẽ hận tôi như trước đây. . . . . ."



"Thật ra, có đôi lúc, tôi lại ngây thơ đến thế. . . . . ."



Hạ Tử Du tựa vào đầu giường, trong đầu lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần lời nói của anh, nước mắt cô bắt đầu không kiêng nể gì mà rơi xuống.



Tại sao cô chỉ muốn trải qua cuộc sống bình thường yên lặng nhưng lại khó khăn đến thế? Cô cũng đã thử vứt bỏ quá khứ, tại sao anh còn phải vì chuyện năm đó tìm đến cô?



Anh có biết hay không, mỗi lần nhìn thấy anh, lòng của cô lại truyền đến đau đớn trái tim như bị đục khoét, cô muốn ngấm ngầm chịu đựng, nhưng trái tim lại không thể tự kiềm chế được dâng lên từng trận chua xót, khiến cô hết lần này đến lần khác ở trước mặt anh đều hít thở không thông.



Cô thật giận, thật là khó chịu. . . . . . Mỗi khi nhìn thấy anh, tận đáy lòng cô sẽ tự hỏi mình, tại sao cô khổ sở như vậy, còn anh lại có thể sống tốt như thế?



Sự nghiệp thuận lợi, con gái đẹp vây quanh, cuộc sống không có cô anh dường như càng thoải mái hơn bước chân vào cuộc sống hạnh phúc của mình, nhưng mà, cô thì thế nào? Ba năm nay anh có từng nghĩ đến cô hay chưa?



Cuộc đời cô bị anh hoàn toàn triệt để phá hủy, chẳng lẽ những năm qua anh cũng không có một chút áy náy?



Đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn nhớ rõ dáng điệu e thẹn cô mặc áo cưới ngồi ở trước gương mong đợi hôn lễ bắt đầu, giây phút đó cô hồn nhiên đến cỡ nào, khát khao tương lai đến cỡ nào, nhưng cô làm sao cũng không ngờ được cuộc đời của cô lại chuyển biến cực lớn theo sự việc xảy ra lần đó.



Ngay từ đầu anh đã rắp tâm dùng tình yêu tiếp cận cô, mặc dù trong đó đều là diễn trò, nhưng, anh sao có thể tàn nhẫn làm tổn thương cô như vậy?



Sau khi cô ra tù, nếu như anh còn có một chút lòng thương hại, anh hẳn không nên cứ tiếp tục xuất hiện ở trong sinh mệnh cô. . . . . .



Mọi người đều nói anh quan tâm cô, thật sự có nhiều lúc cô cũng muốn tin tưởng vào điều đó, cũng muốn đem tất cả những ký ức khổ sở không chịu nổi hai năm qua đều chôn sâu trong tận đáy lòng, đặc biệt là khi anh lựa chọn kết hôn với cô, khi cô vì chuyện mẹ mình mà lựa chọn rời đi, có trời mới biết, lúc ngồi ở trên máy bay cô thật sự khó chịu đến cỡ nào. . . . . .



Thời gian hạnh phúc sau khi cưới là cuộc sống ấm áp mà cả đời này cô hằng mong mỏi, cô nhớ những lúc anh dịu dàng, nhớ những lúc anh yêu thương cưng chiều, nhưng cô từ đầu đến cuối cũng không có một chút cảm giác an toàn. . . . . .



Đàm Dịch Khiêm. . . . . .



Anh là một người biết diễn trò thật giỏi à?



Thời điểm mới bắt đầu quen biết cô, anh rõ ràng coi cô như một kẻ thù, thế nhưng anh lại có thể ra vẻ tự nhiên cưng chiều cùng yêu thương như vậy, mà hai năm sau bọn họ chưa từng ký kết hôn nhân, cô làm sao thế nào có thể còn tin tưởng được anh?



Cô đã bị thương đến mức trái tim thật không còn dám có bất kỳ chờ mong nào với anh nữa, bởi vì người đời vĩnh viễn cũng không có ai biết cô bị anh làm tổn thương sâu đậm đến mức nào. . . . . .



Lần đầu tiên cô từ thích rồi đến yêu thương sâu sắc một người đàn ông, cô trao hết cho anh toàn bộ trái tim thậm chí cả bản thân mình, mỗi đêm lúc vùi ở trong ngực anh ngủ, cô từng cảm kích ông trời đối với cô thật tốt, nhưng kết quả chính là anh hãm hại cô vào tù, trơ mắt nhìn cô vào tù hai năm chẳng hề quan tâm, anh giống như đang tự tay cầm một con dao sắc bén cắm thẳng vào trái tim cô, khiến cho cõi lòng cô tan nát đến nỗi không có cách nào khép lại.



Cô không muốn phủ nhận, cho dù ba năm trước đây Kim Trạch Húc không có chống đỡ giúp cô đến trả thù anh, cô có thể sẽ yên lặng rời đi. Ở trong cuộc sống sau này, đối với sự tin tưởng của anh và cũng chính vì vậy mà cô không đành lòng làm hại anh. . . . . . Phải, đối với anh, cô không làm được tàn nhẫn giống như anh, cô vĩnh viễn cũng không thể làm được điều đó!



Sau vụ kiện cáo thua, cô bị toàn bộ thế giới khinh bỉ, nhớ tới lời anh từng nói ở trong bệnh viện "Chúng ta hãy sống thật tốt", cuối cùng cô suy nghĩ, thật ra anh có thật yêu cô hay không, nhưng lúc đó cô đã không có cơ hội để đi hỏi anh. Nếu cô bỏ xuống tự ái đi tìm anh, đổi lấy có lẽ chính là sự mỉa mai cùng cười nhạo mãnh liệt của người đời dành cho cô. . . . . . Cô chỉ có thể lựa chọn rời đi.



Nếu thật sự có thể rời đi, tận đáy lòng của cô sẽ rất nhiều tiếc nuối, nhưng ít nhất sẽ không đổi lấy sự đau đớn đến nát lòng như ngày hôm nay.



Một người đàn ông có thể tuyệt tình trơ mắt đứng nhìn người phụ nữ đã từng cùng mình chung giường chung gối, sắp kề cận cái chết mà lựa chọn làm như không thấy, nếu như không phải nhờ thời gian ba năm đã sớm mài mòn từng góc cạnh đau đớn ở tận đáy lòng khiến cô chết lặng, thời điểm gặp lại anh, dù không thể cho anh một cái tát, cô chỉ sợ cũng phải lựa chọn quay đầu bước đi, cô có thể làm được thản nhiên như vậy, anh có biết được cô đã chịu đựng bao nhiêu khổ sở?



Đúng vậy, cô đã từng tự hỏi mình, đàn ông như thế còn đáng giá để cô thương yêu luyến nhớ nữa hay sao?



Hạ Tử Du cô nhiều năm qua rốt cuộc cũng chỉ là một vật chơi đùa bị anh bất cứ lúc nào cũng có thể nắm ở trong tay, một lần chọc giận đến anh, đổi lấy chính là sự thù hận tàn khốc vô tình của anh, coi như là nhìn thấy cô chết, anh cũng có thể bình tĩnh tự nhiên, cô sao còn có thể tin tưởng vào một người đàn ông như vậy?



Nhưng mà. . . . . .




Cô liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, vốn cũng không muốn nhận nhưng đúng lúc điện thoại vì ngâm trong bọt sóng hơi lâu nên ngay lúc này bị tắt nguồn.



Đàm Dịch Khiêm đột hiên không có tiếp tục đề tài mới vừa rồi nữa, bởi vì trong đầu anh liên tưởng tới hình ảnh anh nhìn thấy cô và Kim Trạch Húc thân mật ở thành phố Y.



Anh từng điều tra đêm hôm đó, cách một ngày đó là ngày cô thu dọn hành lý bay tới Male, anh có nghĩ tới có thể đó chỉ là một nụ hôn lịch sự trước khi tạm biệt, nhưng mà. . . . . . Kim Trạch Húc đã từng là hậu thuẫn vững chắc cho cô, cô cũng qua lại với Kim Trạch Húc nhiều năm như vậy, anh làm sao có thể đi xác định quan hệ của bọn họ?



Hạ Tử Du cất vào điện thoại di động, ánh mắt liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm.



Đàm Dịch Khiêm cởi ra áo khoác choàng ở trên người cô vì bị nước biển làm cho có chút nhếch nhác, Đàm Dịch Khiêm nhẹ giọng nói, "Đi thôi!"



Cũng cảm thấy đồng phục công tác mình có chút chật vật không còn sạch sẽ nữa, cô đành phải khoác áo khoác tây trang của anh.



Có thể là do có anh ở bên cạnh nên khiến cho cô hoang mang lo sợ, bỗng chốc trượt chân suýt tý nữa ngã xuống mặt đất, cũng may có anh kịp thời đỡ cô.



Cô tức giận bản thân mình không giữ được sự trấn định.



Anh trực tiếp dắt tay cô, môi mỏng hờ hững nói, "Người đã lớn vậy rồi, cả việc đi đường cũng không biết đi?"



Cô trừng mắt nhìn anh, muốn hất tay anh ra thế nhưng anh lại nắm chặt hơn.



---------



Hai mắt La Bá Đặc trợn thật to nhìn hình ảnh Đàm Dịch Khiêm cùng Hạ Tử Du dắt tay nhau về khách sạn.



Mặc dù trên người hai người đều có chút nhếch nhác, mặc dù được áo khoác Đàm Dịch Khiêm bao trùm dáng vẻ Hạ Tử Du mới được tốt hơn, nhưng dưới ánh mặt trời sáng lạn hòa cùng gió biển, hình ảnh bọn họ cùng nhau đi tới càng giống như một đôi vợ chồng đang tới đây hưởng tuần trăng mật.



La Bá Đặc hết sức ngạc nhiên, sau khi hai người đơn độc ra ngoài một chuyến, rồi từ như nước với lửa đến thân mật nắm tay nhau về, La Bá Đặc chỉ có thể lúng túng vung móng vuốt chào hỏi, "Hi. . . . . ."



Nhận thấy mình cùng đàm Dịch Khiêm đã bị người khác hiểu lầm, Hạ Tử Du lập tức giãy giụa khỏi tay Đàm Dịch Khiêm, cởi ra áo khoác trên người trả lại cho Đàm Dịch Khiêm.



Không nhìn Đàm Dịch Khiêm một cái, Hạ Tử Du ôm ngực lập tức cúi đầu chạy vào trong khách sạn, cô đương nhiên phải đi đổi bộ quần áo sạch khác.



Hạ Tử Du vừa khuất bóng, La Bá Đặc liền như tên trộm tiến đến gần Đàm Dịch Khiêm, "Trước đây không phải giận đến nỗi đem phòng người ta phá bỏ sao, bây giờ ngược lại không chịu buông tha tự tay dắt người ta tới đây?"



Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng liếc La Bá Đặc một cái, "Tôi sẽ dẫn cô ấy rời khỏi Los Angeles, cậu sai người thu dọn vật phẩm riêng tư của cô ấy một chút."



"Cái . . . . . . Cái gì?" La Bá Đặc tức giận thốt lên, "Mấy lần trước cậu tới, ở không coi như xong, bây giờ ngay cả nhân viên ưu tú nhất của tôi cũng muốn dẫn đi?"



Con ngươi đen gian trá của Đàm Dịch Khiêm híp lại, trong lời nói còn có chút không vui, "Ý cậu là cô ấy phải ở lại chỗ này sống hết quãng đời còn lại với cậu?"



La Bá Đặc muốn nói "Dẫn theo cô ấy sống quãng đời còn lại" là chuyện của cậu, nhưng nghĩ đến đến bên cạnh hai người bọn họ dường như còn có một người khác, La Bá Đặc liền ho nhẹ một tiếng, ‘này này’ nói, "Tôi không có ý này, cậu muốn dẫn cô ấy đi thì cứ việc dẫn đi, dù sao cậu tới đây thường xuyên ở không lại còn làm trễ nãi thời gian làm việc của nhân viên tôi, việc này tính ra đã cao hơn khoản thu nhập mà vị nhân viên ưu tú này mang đến cho tôi . . . . . Nhưng có điều, cậu còn chưa nói cho tôi biết cậu muốn dẫn cô ấy về làm gì? Cậu ở đây dắt tay tôi cũng không có ý kiến, nhưng ở Los Angeles còn có Nhất Thuần đấy. . . . . ." La Bá Đặc cho rằng đàn ông ai cũng có bản chất lăng nhăng giống như anh.



Đàm Dịch Khiêm trực tiếp đi vào khu nội bộ trong khách sạn, hiển nhiên là đi về hướng căn phòng của Hạ Tử Du ở.



La Bá Đặc gọi với theo bóng lưng Đàm Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, tôi còn có chuyện chưa nói cho cậu biết đấy, chính là ba năm trước Tử Du không có bỏ đứa nhỏ của cậu. . . . . ."



La Bá Đặc vốn nghĩ nhân cơ hội này giải thích chuyện đó cho Đàm Dịch Khiêm biết, cũng nhân tiện có thể giúp Hạ Tử Du tranh thủ thêm chút cơ hội, nhưng thấy Đàm Dịch Khiêm không hề có dự định dừng lại bước chân, La Bá Đặc không nhịn được ở đáy lòng suy đoán, xem ra thông minh như người nào đó có lẽ đã biết toàn bộ quá trình chuyện này rồi.