Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 134 : Dường như đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


Sợ làm anh bị thương, cô bất đắc dĩ mở cửa phòng rồi quay mặt đi, giống như không muốn nói nhiều với anh.



Trong mắt của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du vẫn như cũ không hề thay đổi, một bộ váy dài màu trắng đơn giản nhưng lại sạch sẽ thật rất xinh đẹp, giống như buổi đầu mới quen biết cô.



Nhìn cô anh có chút giật mình, đến khi phát hiện biểu cảm cô lạnh lùng, lúc này anh mới hờ hững mở miệng, "Tôi đã kêu La Bá Đặc sai người thu dọn xong vật phẩm riêng tư cho em, một lát nữa em hãy cùng tôi rời khỏi nơi này."



Cô chợt quay mặt sang nhìn về phía anh, hai mắt trợn lớn, "Anh nói cái gì?"



Anh vẫn lạnh lùng nghiêm túc như ngày thường, "Dẫn em rời khỏi đây."



Cô lần nữa muốn đóng cửa phòng lại, "Tôi sẽ không đi theo anh, anh là đồ điên! !"



Tay anh vẫn chống đỡ để ngang trong khe cửa không có vì cánh của dần dần khép lại mà dời đi, thong thả nói, "Ở Male em vĩnh viễn cũng không kiếm đủ số tiền để xây mộ cho mẹ em." Việc này là anh sai người điều tra những việc trải qua trong cuộc sống mấy năm qua của cô trong lúc vô tình điều tra được.



Nghe lời anh nói, cô giật mình kinh ngạc, "Anh. . . . . . Làm sao anh biết?" Đúng vậy, mười năm trước mẹ cô tự sát chết sau đó vì không có ai nhận lãnh hài cốt, nên mẹ cô được cảnh sát an bài ở nghĩa trang công cộng vùng ngoại thành xa xôi trong thành phố Y, sau khi cô ở toà án thẩm vấn đã từng đi qua nghĩa trang công cộng đó một lần, nhưng cô đã rất khó khăn mới tìm được ngôi mộ mẹ cô, cho nên, mấy năm nay cô luôn nghĩ có thể gom góp chút tiền đổi lại một ngôi mộ yên tĩnh lịch sự tao nhã cho mẹ cô.



Anh cũng không trả lời vấn đề này, vẫn bình tĩnh nói, "Khi ở đại học em học chính là khoa quan hệ xã hội, sau khi tốt nghiệp em gửi lý lịch sơ lược tới rất nhiều công ty, em hy vọng những công ty đó có thể thu nhận em vào phòng quan hệ xã hội, nguyên nhân chỉ có một, mỗi một chức vị phòng PR trong công ty, thời gian của tất cả các công ty đều là tự do nhất mà lại có thể nhận được lương cao, em kỳ vọng có được công việc như thế."



"Vậy thì thế nào?" Cô không thể phủ nhận, những năm gần đây, cô nhớ nhất chính là thời gian hơn một năm đó cô đã từng làm việc ở "Đàm thị", khi đó cô hết sức chuyên tâm vào công việc, cho dù đáy lòng cất giấu bí mật nhưng cuộc sống lại bình tĩnh không lo âu.



Anh nhẹ giọng nói, "Cùng tôi đi Los Angeles, tôi sẽ dành cho em chức vị quản lý phòng PR."



Cô nhướng mí mắt, tròng mắt như hồ nước trong suốt trừng liếc anh một cái, "Lời này của anh là có ý gì? Anh muốn tiếp tế tôi? Có phải hay không bởi vì biết khi còn nhỏ tôi cứu anh, cho nên anh muốn trợ giúp tôi cũng giống như đã từng giúp cho Đường Hân?" Nói tới đây cô cười nhạo một tiếng, "Đàm Dịch Khiêm, không phải ai mỗi khi cứu người cũng đều mong đợi người nào đó tương lai có thể đền ơn lại cho mình, ít nhất trong mắt của tôi, đứa bé lúc tôi còn nhỏ cứu cũng chỉ là một người bình thường, nếu không phải gặp anh, tôi nghĩ chuyện này đã phai nhạt ở trong đầu tôi từ lâu, cho nên bây giờ tôi căn bản cũng không cần anh tới đền đáp cho tôi cái gì."



Ha ha. . . . . . Hạ Tử Du ở đáy lòng lạnh lùng cười một tiếng.



Anh tìm đến cô đơn giản chỉ là vì biết được chuyện cô chính là ân nhân cứu mạng anh, nếu như không có chuyện này, chắc chắn lúc này anh sẽ không ở Male, lại càng không nghĩ tới dẫn cô rời khỏi Male.



Cho tới bây giờ cô đều không cần anh đền đáp gì cho cô, theo cô, giữa cô và anh căn bản không cần nhắc tới chuyện khi còn bé, cũng giống như Đường Hân, cho dù anh đã từng dùng cách thức đền ơn dành cho Đường Hân rất nhiều, nhưng kết quả những gì anh đền đáp thật ra cũng không phải là điều Đường Hân muốn. . . . . .



Anh lạnh lùng nói, "Tiền em kiếm ở đây không đủ để dời mộ mẹ em." Chi phí ở thành phố Y không phải ít, cho dù là nghĩa trang bình thường, ít nhất cô cũng cần phải để dành tiền hai ba năm, nhưng hai ba năm này khấu trừ phần mình chi tiêu, số tiền cô còn dư lại cũng không đủ dời mộ.



Cô biết anh muốn điều tra được những chuyện này dễ như trở bàn tay, có lẽ cũng biết cô quyên hết tất cả tiền cho Cô nhi viện, cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, "Tôi không cần anh viện trợ, nếu không thì trước đây tôi cũng không cần làm điều thừa lấy số tiền anh cho tôi quyên cho Cô nhi viện."



Đôi con ngươi đen sâu xa của anh thẳng tắp nhìn cô.



Đôi bên im lặng chừng ba giây, cô bổ sung thêm, "Tôi sẽ tự mình từ từ kiếm."



Mộ của mẹ, cô chỉ muốn dựa vào cố gắng của mình để thực hiện.



Cô cùng mẹ đã từng ở chung một thành phố nhiều năm, nhưng bởi vì cô hiểu lầm nên trước giờ đều không muốn đi gặp mẹ mình, duy có một lần đó cô lấy dũng khí đi gặp mẹ cô, cũng tận mắt chứng kiến cái chết của bà, cô đã từng cho rằng ông trời tàn nhẫn. . . . . . Cho đến hai năm qua cô mới hiểu được, thật ra ông trời sắp xếp cho cô và Đàm Dịch Khiêm bị thẩm vấn trên tòa mục đích chân chính là để tạo điều kiện cho cô cảm nhận được cảm giác chân thật của mẹ mình.



Mẹ là vì cô mà mất mạng, cho nên, cô không thể để mẹ một mình không nơi nương tựa sống ở một nơi ít khói không người, cô muốn cho mẹ cô có một Mộ Bia được người tôn trọng, sau đó còn muốn khắc tên mình lên Mộ Bia mẹ cô, còn muốn nói cho mẹ biết cô có một đứa con gái ngoan đáng yêu. . . . . .



Đối với sự kiên trì của cô, anh không nhanh không chậm nói, "Nếu như em kiên trì ở lại đây, tôi sẽ bắt buộc La Bá Đặc đóng cửa khách sạn này. . . . . . Dĩ nhiên, nếu như em muốn đến những chỗ khác làm việc, tôi cũng sẽ đi chào hỏi với người ta một tiếng." Ngụ ý là anh sẽ chặt hết tất cả đường lui của cô.



Thật ra thì, đã qua nhiều năm như vậy, trong mắt người đời cô vẫn chính là một nhân vật phản diện. . . . . .



Năm năm trước, đầu tiên là cô vì nuốt riêng công quỹ mà vào ngục, rồi sau đó cô "Chiếm đoạt" thân phận người khác bị vạch trần, tiếp theo nữa chính là cô ra tù nửa năm sau bất chấp tất cả cùng Đàm Dịch Khiêm lên tòa án, rồi sau đó thua thảm bại. . . . . .



Mấy năm nay, cô vốn không trông chờ có thể được vào một vài công ty bình thường nào đó để làm việc, cho nên cô mới có thể đi tới địa phương Male này, cô hy vọng có thể được vào làm công việc của một hướng dẫn viên du lịch, dù sao cũng là công việc nhờ tài ăn nói, cô tự tin có thể thoải mái ứng đối.




Đàm Dịch Khiêm cầm lên ly rượu đỏ dựa vào quầy rượu, sau khi trầm mặc một lát, anh hỏi, "Hắn ta có sẽ liên lạc với em nữa không?"



Đột nhiên nghe Đàm Dịch Khiêm nhắc tới người nào đó, Đan Nhất Thuần thoáng ngập ngừng, "À, có, nhưng mà. . . . . . Anh biết em không muốn nhắc tới anh ta."



---



Tại khách sạn.



Hạ Tử Du dựa vào đầu giường, nghiêng mặt qua nhìn cảnh đêm phồn hoa đèn đủ màu lập lòe ngoài ngoài cửa sổ sát đất.



Cho đến giờ phút này cô vẫn đang tự hỏi, làm sao cô có thể cùng anh tới Los Angeles?



Cô biết cô có một lý do rất tốt để thuyết phục mình là bởi vì Liễu Nhiên, nhưng chỉ có cô mới hiểu rõ mình nhất, có lẽ đây là nguyên nhân chủ yếu, nhưng trong đó còn có một nguyên nhân khác chính là . . . . .



Giờ phút này thoảng qua trong đầu cô chính là hình ảnh cô cùng Đàm Dịch Khiêm ôm hôn ở trên bờ biển.



Cô chính tai nghe anh nói "Thật xin lỗi", cô cũng có thể cảm nhận được lúc anh ôm chặt cô giống như chỉ sợ một giây kế tiếp cô sẽ có thể biến mất . . . . .



Cô biết hiện tại cô suy nghĩ những thứ này chỉ có thể nói rõ cô là một người phụ nữ vô dụng, nhưng vào giây phút đó cô thật sự rất hy vọng anh có thể nói cho cô biết một lý do hợp lý, để cho cô hiểu, thật ra thì anh không phải xấu xa đến thế, trước kia anh cũng thật sự có quan tâm cô. . . . . .



Cô có thể lừa gạt bất luận kẻ nào, bao gồm cả anh, nhưng cô không thể lừa được chính mình, mấy năm nay thật ra thì cô. . . . . .



Cô cũng không biết tại sao có một số người có thể dễ dàng để xuống một đoạn tình cảm cũng không câu chấp cuộc sống như vậy, còn cô có cố gắng như thế nào để làm được điều đó nhưng lại không cách nào làm được. . . . . . Cô thậm chí không cách nào xác định, nếu như lúc ở bãi biển, anh vẫn còn độc thân, anh cũng không phải bởi vì chuyện khi còn bé cô cứu anh mà tìm đến cô, vào giây phút anh nói ra "Thật xin lỗi" cùng thời điểm ôm lấy cô, cô còn có thể kiên quyết được như thế hay không?



. . . . . .



Hít vào một hơi thật sâu, Hạ Tử Du lắc đầu xua đi những thứ vớ vẩn căn bản không nên suy nghĩ tiếp nữa ở trong đầu.



Bỗng dưng, cô cầm lên điện thoại gọi vào một dãy số.



Số điện thoại di động của Đàm Dịch Khiêm cô vẫn luôn nhớ rõ, chẳng qua ba năm nay cô chưa từng gọi vào. . . . . .



Cô cho rằng thời gian vẫn còn sớm anh hẳn là chưa ngủ, thế nhưng, khi chuông điện thoại di động vang lên một hồi, bên tai cô cuối cùng truyền đến giọng của một người con gái ngọt ngào nhỏ nhẹ, tay cô cầm điện thoại di động đột nhiên run lên một cái.



Dường như cô đã quấy rầy đến người ta nghỉ ngơi rồi.



"Xin chào?"



Cô nắm chặt điện thoại di động, giọng nói giống như không có xen lẫn chút gì khác thường, cô bình tĩnh nói, "Xin chào, tôi là Hạ Tử Du, tôi có hẹn với Đàm tổng, anh ấy nói tôi có thể đến thăm Liễu Nhiên, à, chính là Đàm Ngôn Tư. . . . . ."



Đan Nhất Thuần lập tức liền nhận ra giọng của Hạ Tử Du, cô kích động thốt lên, "Hạ tiểu thư, cô đợi một chút, tôi đưa điện thoại cho Dịch Khiêm. . . . . ."



Đan Nhất Thuần nhảy xuống giường muốn đưa điện thoại di động trong tay cho Đàm Dịch Khiêm đang ở trong phòng sách lầu hai xử lý công việc trì hoãn hai ngày nay, thì vừa đúng lúc nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đang đẩy cửa phòng ra.



Đan Nhất Thuần đưa điện thoại di động qua cho Đàm Dịch Khiêm, dùng miệng ra dấu nói, "Vợ trước của anh. . . . . ."



Đàm Dịch Khiêm nhận lấy điện thoại, bên tai nghe thấy chính là câu trả lời rất khách sáo của Hạ Tử Du, "À, Đan tiểu thư, không cần, cô cứ nói với anh ta một tiếng, ngày mai có thể sắp xếp cho tôi gặp Liễn Nhiên hay không, anh ấy có thời gian vào ngày mai thì hãy cho tôi một cái hẹn. . . . . . Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa."



Ngay sau đó, trong điện thoại Đàm Dịch Khiêm truyền đến chính là tiếng ‘tút tút’ kết thúc cuộc trò chuyện.