Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!
Chương 135 : Anh muốn ở chung một chỗ với cô
Ngày đăng: 11:28 30/04/20
Trong khách sạn.
Hạ Tử Du đứng ở trước gương cầm mấy bộ quần áo khoa tay múa chân. . . . . .
"Nên mặc bộ nào đây? Bộ này có thể khiến cho Liễu Nhiên cảm giác gần gũi hơn hay không?" Hạ Tử Du cầm một chiếc váy liền thân màu kẹo xoay một vòng.
Hạ Tử Du lầm bầm than một mình, "Aizzz, mình lớn tuổi vậy rồi, mặc cái màu này có thể khiến người khác nghĩ mình làm ra vẻ non nớt hay không?"
Chọn cả buổi, cuối cùng Hạ Tử Du vẫn chọn mặc một bộ quần áo đơn giản ngày thường đi ra khỏi khách sạn.
Đúng vậy, sáng nay Đàm Dịch Khiêm đã hẹn thời gian và địa điểm cho cô đến gặp Liễu Nhiên, chính là hôm nay ở khu vui chơi trẻ em.
Hạ Tử Du đi ra khỏi cửa chính khách sạn mới phát hiện chiếc xe riêng đắt giá của Đàm Dịch Khiêm đang dừng ở ngoài cửa khách sạn, mà tài xế đã mở cửa xe sẵn cho cô.
Hạ Tử Du sợ hãi đi đến bên cạnh xe, chỉ liếc mắt cũng đã nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe.
"Hạ tiểu thư, mời lên xe!"
Vì nôn nóng muốn gặp được Liễu Nhiên, cho nên Hạ Tử Du không có cự tuyệt, cô lễ phép gật gật đầu với tài xế rồi chui vào trong xe, ngồi ở vị trí cạnh Đàm Dịch Khiêm.
Ngồi ở bên cạnh anh, cô dường như có thể ngửi được hơi thở thơm mát cộng thêm mùi nước hoa nam tính thoang thoảng của riêng anh, không hiểu sao cảm thấy tim đập nhanh rối loạn, cô liền để tay lên cửa sổ xe, không để ý tới mùi hương của anh nữa tập trung suy nghĩ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, cô ổn định lại hô hấp cố gắng không cho mình có cảm giác này tồn tại để gạt bỏ sự xấu hổ khó hỉu vào lúc này.
Bỗng dưng, anh phá vỡ trầm mặc, "Có việc này tôi cần nhắc nhở em."
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của anh, cô như đã bị làm cho hoảng sợ giật mình quay mặt sang nhìn anh, nhưng phát hiện trong lúc mình quay đầu bờ môi vô tình tựa như lông vũ xẹt qua gương mặt anh, cô có chút lúng túng nói, "Hả, chuyện gì?"
Cảm giác được đôi môi mỏng xẹt qua gò má mình, xen lẫn mùi thơm cỏ canh thoang thoảng của riêng cô, anh hơi mất hồn, mấy giây sau mới bình thường trở lại, xuyên qua kính chiếu hậu anh nhìn cô, chậm chạp nói, "Lúc em cùng Liễu Nhiên xa nhau con bé vẫn chưa tới hai tuổi, mặc dù tôi có thể xác định trong trí nhớ con bé vẫn còn có em, nhưng tôi không cách nào xác định khi con bé nhìn thấy em có còn nhận ra em hay không." Thật ra thì cho tới bây giờ vào mỗi đêm Liễu Nhiên đều nằm mơ thấy ác mộng, chìm trong giấc mộng lúc nào cũng gào to gọi hai chữ "Mẹ ơi"!
Hạ Tử Du đến lúc này đã chuẩn bị tốt tâm lý, cô suy nghĩ sợ nhất chính là Liễu Nhiên không nhớ được cô cũng không nhận ra cô, nhưng giờ phút này khi nghe Đàm Dịch Khiêm nhắc tới Liễu Nhiên vẫn còn nhớ cô, cô vì quá vui mừng mà theo bản năng kéo lấy áo khoác tây trang Đàm Dịch Khiêm, "Anh nói có thật không? Liễu Nhiên còn nhớ được tôi?"
Nhìn khuôn mặt đơn thuần vui sướng của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm gật nhẹ đầu một cái.
Hai mắt Hạ Tử Du ngân ngấn nước, trong lòng càng thêm mong đợi được gặp đứa con của mình, đợi đến khi sự vui mừng qua đi, hồi phục yên tĩnh trở lại cô mới chú ý tới mình lúc này đang thân mật níu lấy áo Đàm Dịch Khiêm, cô chợt giật mình, vội vàng thu tay lại.
Trong xe khôi phục lại yên tĩnh, ước chừng hơn mười phút sau, xe ngừng lại trước khu vui chơi trẻ em nổi tiếng ở Los Angeles.
Hạ Tử Du vừa xuống xe liền sốt ruột nhìn quanh bốn phía.
Ở trước cổng chính khu vui chơi trẻ em, cô thoáng nhìn thấy Đàm Ngôn Tư được người giúp việc ôm ở trước ngực.
Hai mắt Hạ Tử Du ngay lập tức đỏ hoe, giờ khắc này cô muốn bằng tốc độ nhanh nhất chạy ngay đến con gái mình, nhưng sự nhớ thương cùng áy náy ở tận đáy lòng đối với con gái khiến cô giờ phút này không có một chút dũng khí để cất bước đi đến.
Đàm Dịch Khiêm xuống xe, tay rất tự nhiên dìu ở ngang hông cô, nhẹ giọng nói, "Đi thôi!"
Hiện tại Hạ Tử Du cũng không còn quan tâm tới tay Đàm Dịch Khiêm đang để ở trên eo cô, cô dường như nhờ vào sự dìu đỡ của Đàm Dịch Khiêm mà từng bước từng bước đi về phía con gái mình.
Đàm Ngôn Tư nhìn thấy đi đến cùng với ba còn có một "Người xa lạ", đôi mắt to đen lay láy nhìn không hề chớp.
Cuối cùng đã đi đến trước mặt Đàm Ngôn Tư, hai tay Hạ Tử Du dán chặt ở hai bên đùi, cô rất muốn đưa tay ôm lấy con gái của mình, nhưng trong lòng lại dâng lên từng trận chua xót. . . . . .
"Mời anh về cho!" Cô nói lại một lần chót, "Không cần vì chuyện tôi cứu anh khi còn nhỏ mà cho rằng cần phải báo đáp hay bù đắp gì cho tô, huống chi bây giờ anh cũng đã có một nửa kia của mình, cuộc sống tôi cũng thật rất tốt. . . . . . Tôi hy vọng anh đừng vì tôi mà có suy nghĩ bỏ qua tình cảm của anh và Đan Nhất Thuần." Trước kia anh có thể vì đền ơn Đường Hân mà đi trả thù một người con gái xa lạ vô tội, cô cũng tin tưởng anh hôm nay sẽ sẵn lòng thương hại cô mà lựa chọn để bọn họ bắt đầu lại lần nữa, nhưng cô không cần đổi lấy hạnh phúc như vậy, huống chi như vậy căn bản sẽ không hạnh phúc.
Đàm Dịch Khiêm đứng im bất động trong phòng, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại di động của anh vang lên.
Điện thoại di động vang lên rất lâu, anh không nhận nhưng đối phương lại không buông tha, điện thoại gọi vào vẫn kiên trì kéo dài.
Rốt cuộc, anh chậm rãi lấy điện thoại di động ra.
"Dịch Khiêm, anh phải an ủi vợ trước anh cho thật tốt, con gái đã quên cô ấy, trong lòng cô ấy nhất định sẽ rất khó chịu. . . . . . Em sẽ giúp anh chăm sóc Ngôn Ngôn, anh phải an ủi vợ trước anh thành công đấy, nhớ phải nắm chặt cơ hội nha, tối nay không cần về nhà. . . . . ."
Giọng nói Đan Nhất Thuần truyền ra từ trong điện thoại.
Thanh âm trong điện thoại tuy là nhỏ, Hạ Tử Du cũng đã tránh ra vài bước, nhưng vẫn có thể nghe được cuộc đối thoại giữa Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm.
Hạ Tử Du hơi giật mình kinh ngạc, bởi vì không thể nào tưởng tượng ra Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm lại nói chuyện như thế.
Đàm Dịch Khiêm kết thúc cuộc trò chuyện, đưa lưng về phía cô, rồi cất bước đi về phía trước nói, "Ba năm trước, không phải tôi cố tình không dòm ngó tới em. . . . . . Lúc em nhờ Kim Trạch Húc tới tìm tôi, tôi đang ở Los Angeles với Liễu Nhiên. Liễu Nhiên lúc ấy bởi vì không có em ở bên cạnh mà cả ngày khóc lóc cũng không chịu ăn cơm, sau đó tôi liền bảo chị Dư tới thành phố Y tìm em. . . . . ." Nói tới đây, anh dừng một chút, "Tôi vẫn luôn cho rằng lúc đó em nhẫn tâm phá bỏ đứa nhỏ, cũng tuyệt tình mà ký giấy ly hôn, cho nên lúc chị Dư báo với tôi Kim Trạch Húc nói em không thể đến được, tôi thừa nhận, lúc ấy tôi không có một chút nào hoài nghi tới việc tại sao em không thể tới được, tiếp đó bởi vì tình huống của Liễu Nhiên càng trở nên nghiêm trọng nên tôi phải đến thành phố Y một chuyến. Đêm đó, tôi nhìn thấy em cùng Kim Trạch Húc ở ngoài ban công, em còn chủ động hôn hắn ta . . . . ."
Hạ Tử Du nghe anh nói tới đây thì bất chợt xoay người.
Anh. . . . . . Anh nói gì?
Lời anh vừa mới nói đó, có phải chứng tỏ ba năm trước anh vốn cũng không biết chuyện cô vì sinh non mà suýt chết hay không?
"Mấy năm nay bởi vì chút chuyện này mà trong lòng tôi vẫn luôn không dễ chịu, cho đến gần đây tôi mới biết thật ra thì em còn chịu nhiều khổ sở hơn tôi. . . . . . Tối nay tôi vốn muốn giải thích với em về quan hệ của tôi và Đan Nhất Thuần, giờ phút này có lẽ em cũng không muốn nghe mấy lời giải thích này. Nhưng tôi lại không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy, mặc dù bên cạnh em đã có người có khả năng bảo bọc em, nhưng tôi vẫn hy vọng em có thể thận trọng cân nhắc câu nói tôi mới vừa nói. . . . . . Em suy nghĩ kỹ rồi hẹn tôi, tôi sẽ giải thích với em quan hệ giữa tôi và Đan Nhất Thuần, tất nhiên, nếu như em đã không còn quan tâm đến những thứ này, đương nhiên tôi cũng sẽ không miễn cưỡng em ở lại Los Angeles. . . . . . Sau khi nói cho tôi biết lựa chọn của em, bất cứ lúc nào em muốn thì cũng có thể rời khỏi, cũng hoan nghênh em bất cứ lúc nào cũng có thể đến Los Angeles thăm Liễu Nhiên. . . . . ."
Dứt lời, anh chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Anh vẫn luôn do dự rằng có nên nói với cô này nhưng lời này hay không, bởi vì anh sợ hiện tại nếu như anh đã có tình yêu mới rồi cô sẽ không mong muốn anh lại phá hoại nó. Nhưng mà, ngày đó ở bờ biển, lúc anh khống khế không nổi mà hôn cô, khoảnh khắc đó anh có thể cảm nhận được trái tim của anh và của cô là chung một nhịp đập . . . . . .
Anh không thể chắc chắn là cô có còn quan tâm hay không, nhưng dựa vào khoảnh khắc cả hai đều rung động ở trên bờ biển lần đó, anh muốn thử bắt đầu lại một lần nữa. . . . . .
Cô không biết, trước kia khi chưa biết cô, chứng kiến cảnh ngộ của đời trước, cũng đã sớm để cho anh nhận định trên cái thế giới này căn bản là không có tình yêu, mà hôm nay bởi vì anh, anh sẽ học nếm thử về phương diện tình yêu đó.
. . . . . .
Sau khi anh đi rồi, cô ngồi sững sờ ở trên ghế sofa, trong đầu toàn bộ đều đang suy nghĩ về những lời anh nói.
Thật giống như giật mình tỉnh ngộ, ở trong đầu lần lượt xuất hiện hình ảnh ba năm trước để vuột mất lẫn nhau.
Thời điểm cô vì sinh non cận kề với cái chết anh thì đang ở Los Angeles vì chuyện Liễu Nhiên mà lo lắng, lúc Kim Trạch Húc đến chỗ khách sạn anh thường ngủ lại tìm anh, thật ra lúc đó anh không có ở thành phố Y. . . . . . Còn lúc chị Dư đến tìm cô, đúng lúc cô đang ở bệnh viện nghỉ ngơi điều dưỡng, có lẽ Kim Trạch Húc vì tức giận nên ngay cả cơ hội mở miệng cũng không cho chị Dư nói, cho đến khi anh tự mình đến tìm cô lại khéo trùng hợp, đêm hôm đó chính là trước một ngày cô đang chuẩn bị bay khỏi thành phố Y. Thật chất là đêm hôm đó Kim Trạch Húc hy vọng cô dành cho anh một nụ hôn tiễn biệt, cô vẫn còn nhớ nụ hôn đó bao gồm cả sự cảm kích của cô đối với Kim Trạch Húc, đêm hôm đó chính là lần đầu tiên cô cười sau những sự việc đã xảy ra, cô không ngờ một màn đó lại trùng hợp bị anh nhìn thấy. . . . . .
Nếu như nói ba năm nay anh luôn hiểu lầm cô, việc này có thể giải thích tại sao lần đầu tiên lúc anh nhìn thấy cô ở Male, anh giống như người xa lạ lạnh lùng, về phần lần thứ hai anh tới Male. . . . . .
Khi đó anh hẳn là đã biết chuyện cô tới Los Angeles thăm Liễu Nhiên, anh tới Male là vì tìm cô hỏi cho rõ ràng. Thì ra ngày hôm đó Kiều tổng nói là sự thật, anh tức giận là vì nhìn thấy cô và Kim Trạch Húc ở cùng với nhau, cho nên mới phá hủy căn phòng cô ở. . . . . . Lúc đó trong lòng anh chắc cũng buồn bực lắm, anh không nên đến Male tìm cô!
Cô đã hiểu lầm anh. . . . . .
Hóa ra, ba năm trước đây, anh thật sự nghiêm túc đối với hôn nhân của bọn họ, lúc cô mang thai ở bệnh viện anh từng nói muốn có cuộc sống hòa hợp cũng là chân thành . . . . . .