Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 148 : Muốn có con thì chúng ta sinh một đứa nữa là được

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


Tại khách sạn.



"Tổng giám đốc!"



"Cô ấy tỉnh rồi sao?"



Vệ sĩ đứng ở ngoài cửa phòng mở sẵn tay cằm nắm cửa cho Đàm Dịch Khiêm: “Cô chủ vẫn chưa có tỉnh.”



Đàm Dịch Khiêm gật đầu rồi đẩy nhẹ cửa phòng vào.



Trong phòng, rèm cửa buông xuống có chút hơi tối, nhưng không làm giảm đi sự ấm áp chút nào, bởi vì bên trong phòng có mùi thơm của Hạ Tử Du, là hương vị cỏ chanh mà mấy năm nay Đàm Dịch Khiêm vẫn không thể quên được.



Đàm Dịch Khiêm đến bên thành giường, Hạ Tử Du đang ngủ say đến không hay biết gì.



Trong lúc ngủ cô vốn không phải là người an phận, phần lớn thời gian ban đêm cô đều sẽ giống như bạch tuộc quấn lấy anh, có lúc nửa đêm tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng ngủ không an phận của mình, cô sẽ lúng túng đỏ mặt, sau đó từng chút từng chút xê dịch đến sát giường, cho tới bây giờ anh cũng không vạch trần ra, bởi vì anh thích nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu đó của cô.



Nhưng, giờ phút này dường như cô không hề yên giấc, trên trán trắng nõn trơn bóng đều toàn là mồ hôi, chân mày nhíu lại, hai tay cũng nắm lấy cái chăn thật chặt, giống như đang sợ hãi điều gì.



Đàm Dịch Khiêm ngồi ở mép giường, dịu dàng nâng cánh tay lạnh buốt của Hạ Tử Du, cẩn thận vuốt ve bàn tay của cô cho đến khi không còn lạnh nữa.



Có lẽ trong lúc ngủ cảm thấy có người sưởi ấm bàn tay mình, Hạ Tử Du dần dần mở mắt ra, không nghĩ đến là khuôn mặt sáng ngời đang cúi xuống nhìn cô lại là gương mặt điển trai mà cô thường thấy trong mộng, cô ưm một tiếng, nhìn anh cười một tiếng, "Ông xã!"



Con ngươi đen láy của Đàm Dịch Khiêm nhìn Hạ Tử Du thật sâu, trầm giọng nói, "Em thật nghe lời. . . . . ."



Hạ Tử Du ngồi dậy, "Em phải ngủ đủ mới có tinh thần để chăm sóc Liễu Nhiên mà!" Cô hiểu rất rõ tính cách của anh, nếu cô lại tiếp tục kích động, chắc chắn anh sẽ không cho cô đi gặp Liễu Nhiên.



Đàm Dịch Khiêm nghiêng đầu hôn lên gò má của Hạ Tử Du, "Như vậy mới ngoan!"



Hạ Tử Du giơ tay lên lau đi mồ hôi trên trán, "Ông xã, em đi tắm thay quần áo. . . . . . Anh không được chơi xấu, đợi chút nữa phải đưa em đến bệnh viện!"



Đàm Dịch Khiêm cười khẽ, "Đã đáp ứng với em đương Nhiên phải làm được."



Hạ Tử Du hài lòng hôn vào mặt Đàm Dịch Khiêm một cái, sau đó đi vào phòng tắm.



Đàm Dịch Khiêm đứng dậy bấm một dãy số điện thoại, căn dặn xong đâu đó, bỗng dưng, nhân viên khác sạn mang đến vài bộ âu phục màu sắc nhã nhặn cho Hạ Tử Du.



Tiếng nước chảy trong phòng tắm từ từ ngừng lại, Hạ Tử Du trùm khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm.



Đàm Dịch Khiêm giờ phút này đang ngồi ở trước cửa sổ sát đất, yên lặng trầm tư.



Hạ Tử Du đi tới bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, ngượng ngùng nói, "Ông xã, em không mang theo quần áo để thay đổi rồi. . . . . ." Cô muốn chăm sóc Liễu Nhiên, một khắc cũng không muốn rời khỏi con, cho nên không có quần áo là một vấn đề rất lớn.



Đàm Dịch Khiêm nghiêng đầu nhìn Hạ Tử Du, "Anh đã cho người chuẩn bị rồi, để ở đầu giường, em xem thử có thích không?"



Hạ Tử Du liếc mắt nhìn sang đầu giường, thoáng chốc vui sướng, "Ông xã, có anh thật tốt!"



Hạ Tử Du xoay người muốn đi thay quần áo sạch mới, ngay lúc đó Đàm Dịch Khiêm nắm được cổ tay trẵng nõn như tuyết vừa mới được tắm rửa của cô.



"Á. . . . . ."



Đàm Dịch Khiêm nhướn đuôi lông mày lên, "Nói lời ngon ngọt là muốn đuổi anh?"



Hạ Tử Du xoay người, cúi đầu hôn Đàm Dịch Khiêm.



Hạ Tử Du vốn cho là đã đủ rồi, ai ngờ Đàm Dịch Khiêm lại bất chợt kéo rèm cửa sổ xuống, cũng nhẹ nhàng kéo nhẹ Hạ Tử Du ôm vào trong lòng.



Cũng không phải là cái ôm đầy dục vọng như lúc trước, cũng không có động tác không an phận, Đàm Dịch Khiêm chỉ ôm Hạ Tử Du thật chặt, gương mặt kề vào cái khăn tắm trên tấm lưng trần trụi của Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du cảm thấy hô hấp của Đàm Dịch Khiêm trên lưng dường như còn mang theo một chút nặng nề, Hạ Tử Du không dám nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi, "Ông xã, anh sao vậy?"



Giọng nói Đàm Dịch Khiêm khàn khàn tràn đầy yêu thương, "Để cho anh ôm em một cái. . . . . ."




Đan Nhất Thuần trả lời, "Ngoài việc đến thăm Ngôn Ngôn, tôi còn muốn nói lời từ biệt với hai người."



Hạ Tử Du kinh ngạc, "Nói lời từ biệt?"



Lúc này La Bá Đặc thay Đan Nhất Thuần giải thích, "Đan Nhất Thuần và bạn trai của cô ấy tái hợp lại, cho nên hiện tại cô ấy muốn cùng bạn trai dọn đến Trung Quốc định cư."



Hạ Tử Du bừng tỉnh hiểu ra, "À, tôi cũng có nghe Dịch Khiêm nhắc tới chuyện này, bây giờ cô cũng đã có em bé. . . . . . Chúc mừng cô!"



Đan Nhất Thuần khẽ mỉm cười, "Cám ơn!"



Nhìn nụ cười miễn cưỡng của Đan Nhất Thuần, trong lòng La Bá Đặc giờ phút này cảm thấy quặn lại.



"Vậy tôi đi làm thủ tục xuất viện, đợi lát nữa tới đây cùng trò chuyện với mọi người."



Đan Nhất Thuần gật đầu, "Được."



Đan Nhất Thuần quay mặt sang nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm đứng trong phòng bệnh.



Nụ cười trên mặt Đan Nhất Thuần rõ ràng xẹt qua một tia đau đớn, nhưng cô cũng không có biểu lộ, cô đi vào phòng bệnh, chào hỏi trước với Đàm Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm!"



Đàm Dịch Khiêm có đáp lại cô hay không Đan Nhất Thuần cũng không biết, nhưng Đan Nhất Thuần có thể cảm nhận được cơ thể Đàm Dịch Khiêm phát ra hơi thở lạnh lùng.



Đan Nhất Thuần rủ mắt xuống, không nhìn vào mặt Đàm Dịch Khiêm nữa, chậm rãi nói, "Tôi muốn rời đi. . . . . . Đối với chuyện lúc trước, tôi rất xin lỗi."



Giờ khắc này, giọng nói non nớt của Liễu Nhiên vang lên, "Dì Đan, dì phải rời khỏi đây sao?"



Đan Nhất Thuần quay đầu sang nhìn Liễu Nhiên cười một tiếng, sau đó ôm lấy Liễu Nhiên đang nằm ở trên giường bệnh, hôn lên gò má mềm mại của Liễu Nhiên một cái rồi nói, "Ngôn Ngôn, hôm nay con có ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ hay không?”



Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, con đã uống thuốc, bây giờ cũng không còn khó chịu. . . . . ."



Đan Nhất Thuần lại không nhịn được hôn thêm Liễu Nhiên một cái, "Con rất ngoan! !"



Liễu Nhiên nghi ngờ nhìn Đan Nhất Thuần, chu miệng hỏi, "Dì Đan, dì phải đi sao?"



Đan Nhất Thuần học bộ dáng ngây thơ của Liễu Nhiên, cười lắc đầu, "Dì đâu có nói là phải đi nha. . . . . ." Đan Nhất Thuần trước mặt dỗ dành Liễu Nhiên.



Liễu Nhiên không yên tâm ôm lấy Đan Nhất Thuần, không ngừng nói, "Dì à, mấy hôm nay dì đã không có tới thăm Ngôn Ngôn rồi, Ngôn Ngôn rất nhớ dì.... Dì đừng bỏ Ngôn Ngôn có được không?”



Đan Nhất Thuần lúng túng cười một tiếng, "À, dì . . . . ."



Ngay lúc này Liễu Nhiên đưa đôi mắt sáng rực nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm nói: “Ba, khi nào thì ba mới kết hôn với dì thế?”



Câu hỏi của Liễu Nhiên vào lúc này khiến tất cả những người lớn có mặt ở trong phòng đều khiếp sợ, cũng không có ai chú ý tới Hạ Tử Du vì không mang theo giấy tờ xác thực để làm thủ tục xuất viện đành phải quay lại phòng bệnh.



Đan Nhất Thuần cuống quít giải thích, "Ngôn Ngôn, dì sẽ không kết hôn với ba con, dì cũng đã có người trong lòng rồi.......”



Liễu Nhiên không hiểu cái gì gọi là "Người trong lòng", cô bé đưa tay ôm lấy Đan Nhất Thuần, không buông tha nói, "Dì Đan, không phải dì nói là muốn kết hôn với ba con sao? Nếu như dì không kết hôn với ba con, có phải sẽ bỏ mặc Ngôn Ngôn hay không? Ngôn Ngôn không muốn dì Đan bỏ đi đâu.....”



Hạ Tử Du đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, trông thấy hình ảnh Liễu Nhiên ôm chặt Đan Nhất Thuần, cô từ từ rũ mắt xuống. Từ trước tới nay lâu như vậy, Liễu Nhiên đúng thật có gọi cô là "Mẹ" , nhưng, hai chữ "Mẹ" này rốt cuộc cũng chỉ là một cách gọi, còn hai chữ “Mẹ” thật sự ở trong lòng Liễu Nhiên lại chỉ có Đan Nhất Thuần.... Giờ phút này Liễu Nhiên đang thân mật ôm Đan Nhất Thuần, cảm giác thân thiết như vậy, mấy ngày nay Hạ Tử Du chưa bao giờ có được.



Trong lúc vô tình trông thấy Hạ Tử Du đứng ở cửa phòng, Đan Nhất Thuần ôm Liễu Nhiên đứng lên, cô đến trước mặt Hạ Tử Du, chuyển Liễu Nhiên đang ôm qua cho Hạ Tử Du, nhỏ giọng nói, "À, Tử Du, bạn trai tôi mới vừa rồi gọi điện thoại cho tôi, tôi phải đi trước rồi, tôi tin sức khoẻ của Liễu Nhiên sẽ rất nhanh khá hơn, cô đừng quá lo lắng. . . . . ."



Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên, "Ừ, cô mau đi đi!"



Đan Nhất Thuần quay đầu nhìn Đàm Dịch Khiêm một lần cuối cùng, lần nữa gượng lên nụ cười nói, "Dịch Khiêm, hẹn gặp lại!"



Mặc dù Đan Nhất Thuần che giấu rất tốt, nhưng La Bá Đặc vẫn nhìn ra ánh mắt của Đan Nhất Thuần khi đó vẫn không nỡ rời khỏi người Đàm Dịch Khiêm.



Vào lúc Đan Nhất Thuần xoay người bước ra cửa phòng bệnh, Liễu Nhiên vì Đan Nhất Thuần bỏ đi mà gào khóc thảm thiết.