Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 149 : Cô đã biết chuyện Nhất Thuần có con của anh

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


Tại biệt thự.



Buổi tối, Hạ Tử Du mở to mắt nhìn trần nhà, cứ thế trằn trọc không sao ngủ được.



Đàm Dịch Khiêm thấy vậy liền ôm cô vào ngực, nhẹ giọng hỏi, “Đang suy nghĩ gì?”



Cô đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, giống như không có cảm giác an toàn, cô khẽ nhíu mày .



Đàm Dịch Khiêm dường như hiểu rõ tâm tư của cô, "Đang nghĩ về chuyện lúc sáng?"



Hạ Tử Du khẽ thở dài, ngâp ngừng nói, "Ông xã, có phải em rất ích kỷ lắm không? Ban ngày nhìn thấy vẻ lưu luyến của Liễu Nhiên đối với Nhất Thuần em thật là khó chịu..."



Đàm Dịch Khiêm điềm tĩnh an ủi, "Liễu Nhiên và cô ấy thân nhau cũng được 3 năm, con bé lưu luyến như vậy cũng là chuyện tự nhiên. Đợi sau này lớn lên một chút, đương nhiên cũng sẽ chỉ biết có mỗi mình em thôi!"



Hạ Tử Du buồn bã cắn cắn môi, khổ tâm nói, "Em cũng muốn Liễu Nhiên có thể ôm em giống như cách ôm Nhất Thuần vậy, con bé trước kia cũng rất quấn lấy em. . . . . ." Đêm đến cô không thể không nghĩ tới chuyện này, có lẽ là ông trời đang trừng phạt cô vì không có làm tốt vai trò của một người mẹ.



Đàm Dịch Khiêm cúi đầu hôn tóc cô, "Không nên suy nghĩ nhiều. . . . . . Qua thời gian nữa mọi chuyện sẽ ổn thôi."



“Thật không?" Hạ Tử Du không dám tin nhìn Đàm Dịch Khiêm.



Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Dĩ nhiên."



. . . . . .



Hôm sau, tại tập đoàn "Đàm thị".



Đàm Dịch Khiêm ngồi ở sau bàn làm việc, yên lặng trầm tư.



Lúc này chị Dư đi vào phòng làm việc, kính cẩn nói, "Tổng giám đốc, tiểu thư tới."



Đàm Dịch Khiêm cũng không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt đáp, "Không gặp!"



Ngay lúc đó Đàm Tâm cũng đã bước vào phòng làm việc, gấp gáp kêu, "Dịch Khiêm."



Đàm Dịch Khiêm nghe vậy liền khẽ nhíu mày, nhiệt độ phòng làm việc dường như ngập tràn hơi lạnh.



Đàm Tâm cảm thấy được rõ ràng em mình đang không vui, cô nơm nớp lo sợ đứng yên tại chỗ áy náy nói, "Dịch Khiêm, thật xin lỗi. . . . . . Chị biết rõ chị và mẹ tự ý quyết định chuyện Nhất Thuần mang thai thật không đúng, nhưng mọi người cũng là vì tốt cho em, hy vọng em có thể tha thứ cho chị và mẹ."



Đàm Dịch Khiêm nheo mắt lại đầy nguy hiểm, ngước đôi mắt ranh mãnh nhìn cô, "Một công đôi việc như vậy, chị nói là vì muốn tốt cho tôi?"



Đàm Tâm đột nhiên mở to mắt.



Ánh mắt sắc bén như dao kiếm của Đàm Dịch Khiêm liếc về phía cô, "Biết La Bá Đặc có tình cảm với Đan Nhất Thuần, chị không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng nên dốc lòng dụ dỗ cô ấy mang thai, làm như vậy chẳng những có thể khiến cho La Bá Đặc tuyệt vọng, lại còn có thể làm Hạ Tử Du hiểu lầm."



Tâm tư bị lật tẩy, Đàm Tâm sợ hãi lui về sau một bước, lắp bắp nói, "Dịch Khiêm, chị . . . . ."



Ngay sau đó, Đàm Dịch Khiêm thu hồi lại ánh mắt đang ném về phía Đàm Tâm, môi mỏng lãnh đạm nói, "Trước khi tôi tức giận, tốt nhất chị nên về đi!"



Đàm Tâm nghe vậy bàng hoàng lo sợ, "Dịch Khiêm. . . . . ."



Anh coi như không nghe thấy gì, mở tập văn kiện trước mặt ra, không thèm ngước mắt nhìn chị mình một cái.



Chị Dư ở bên cạnh đưa mắt ý bảo Đàm Tâm rời đi, thế nhưng, Đàm Tâm lại từ từ dời bước đến trước mặt Dịch Khiêm, cô cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong đáy lòng, yếu ớt nói, "Dịch Khiêm, chị biết em tức giận, nhưng chúng ta là người nhà, không có gì là không thể giải quyết. . . . . . Em nên biết mẹ đã bị bệnh mấy ngày nay, bà rất muốn gặp em, hôm nay em có thể trở về thăm mẹ một chút được không?"



Bà Đàm là do ở bệnh viện biết được tin đứa bé của Nhẩt Thuần không còn nên mới khiến cho cơ thể không khỏe, nhưng ở trong mắt Đàm Dịch Khiêm, có lẽ đây lại là kỹ xảo mới của mẹ mình.



Đàm Tâm thấy Đàm Dịch Khiêm cũng không không buồn hỏi han, cô lại nhỏ giọng mềm mỏng nói tiếp, "Mẹ thật sự bị bệnh, bác sĩ cũng đã tới nhà khám mấy lần. . . . . . Em không tin có thể về nhà xem một chút!"



Đàm Dịch Khiêm dường như không kiên nhẫn nghe Đàm Tâm nói tiếp, lạnh lùng đáp, "Đi ra ngoài!"




Hạ Tử Du vui sướng kêu, "Trạch Húc!"



Kim Trạch Húc nhìn cô cười một tiếng, "Tử Du, đã lâu không gặp."



Hai người ngồi ở trên ghế sofa, đợi người giúp việc dâng trà, Kim Trạch Húc từ tốn lên tiếng, "Nhìn tình trạng hiện nay của em, em hẳn là rất hạnh phúc thì phải?"



Hạ Tử Du vội vàng giải thích, "Trạch Húc, thật ra thì ngày đó ở ở hội sở em và Dịch Khiêm thật sự không phải như anh nghĩ. . . . . ."



Nhắc đến đây, đáy mắt anh nhanh chóng xẹt qua tia đau đớn, "Nhưng em đúng là vẫn còn trở lại bên cạnh anh ta, hôm nay còn gả cho người ta."



"Em. . . . . ." Hạ Tử Du trong lúc nhất thời không biết nên trả lời Kim Trạch Húc như thế nào



Kim Trạch Húc nhẹ thở dài một tiếng, "Thì ra là em có thể dễ dàng quên hết những đau khổ mà Dịch Khiêm đã từng gây ra cho em. . . . . ."



Hạ Tử Du chậm rãi rũ mắt xuống, sự đau đớn ấy ở đáy lòng cô chưa từng quên, nhưng mà, cô lựa chọn một lần quên đi những đau đớn đó, trầm mặc mấy giây, cô kiên định trả lời, "Bởi vì em yêu anh ấy."



Kim Trạch Húc bất đắc dĩ đáp, "Anh biết không thay đổi được tâm tư của em dành cho anh ta, em lựa chọn Dịch Khiêm cũng như xác định sẽ tin tưởng anh ta. . . . . . Anh chỉ muốn hỏi em, em có biết chuyện giữa Dịch Khiêm với Nhất Thuần không?"



Hạ Tử Du đột nhiên ngước mắt nhìn về phía anh, "Hả?"



Kim Trạch Húc nhíu lông mày, trầm trọng nói, "Nhìn vẻ mặt của em, dường như cái gì em cũng không biết."



Hạ Tử Du nghe vậy liền nhíu mày.



Kim Trạch Húc chậm rãi nói tiếp, "Nhất Thuần có con với Dịch Khiêm, em có biết không?"



Thân thể Hạ Tử Du ngay lập tức chấn động mạnh, tròng mắt trợn to.



Kim Trạch Húc tiếp tục nói, "Nhưng mà em có thể yên tâm, Đàm Dịch Khiêm đã sai người bỏ đi đứa bé của cô ấy, ngay lúc này Nhất Thuần cũng đã bị Đàm Dịch Khiêm buộc rời khỏi Los Angeles. . . . . ."



Cô càng nhíu mày chặt hơn nữa, "Em không hiểu anh đang nói gì. . . . . ."



Anh thở dài, vịn nhẹ bả vai Hạ Tử Du, nhẫn nại giải thích, "Em nghe không hiểu là vì Đàm Dịch Khiêm chỉ giấu chuyện này với em, anh bảo đảm mọi người bên cạnh em ai cũng đều biết chuyện này. . . . . . Tử Du, anh thật lo lắng cho em, em khăng khẳng chỉ yêu có người đàn ông đó, nhưng em có hiểu hết về anh ta hay không? Anh ta đã kết hôn với em rồi, nhưng anh ta lại có con với Đan Nhất Thuần, vậy chuyện này phải giải thích như thế nào?"



Hạ Tử Du nghe vậy dùng sức tránh khỏi Kim Trạch Húc, "Anh nói bậy, Dịch Khiêm đã giải thích với em, anh ấy và Đan Nhất Thuần thực ra chẳng có quan hệ gì hết. . . . . ."



Kim Trạch Húc cao giọng nói, "Không có quan hệ mà hai người họ lại có con với nhau sao?"



Sắc mặt Hạ Tử Du đã tái nhợt, liên tục xua tay, "Nhất Thuần đúng thật là có mang thai, nhưng đứa bé đó là con của cô ấy với bạn trai . . . . . ."



Nghe cô giải thích, anh hừ lạnh một tiếng, "Đàm Dịch Khiêm giải thích với em như vậy mà em cũng tin được hả? Em cứ đi tìm hiểu một chút thì sẽ rõ, Đan Nhất Thuần vốn là không có bạn trai nào cả, cô ta từ đầu đến cuối đều chỉ yêu thầm có mỗi Đàm Dịch Khiêm mà thôi! !"



Vẻ mặt Hạ Tử Du sững sờ, "Không thể nào, Đan Nhất Thuần sẽ không có yêu Dịch Khiêm . . . . . ."



Kim Trạch Húc thẳng thừng khẳng định, "Nếu Đan Nhất Thuần không có yêu Đàm Dịch Khiêm thì sẽ không ở lại bên cạnh anh ta tận ba năm, càng sẽ không thiếu chút nữa đã cùng Đàm Dịch Khiêm đi tới hôn nhân!"



Hạ Tử Du lúc này thực sự hoang mang. Thoảng qua trong đầu óc cô chính là thời gian Đàm Dịch Khiêm bỏ đi, hình ảnh ấm áp của anh và Nhất Thuần cùng nhau dùng cơm ở trong nhà hàng, còn có giọng nói vô cùng thân thiết của Nhất Thuần nhắc tới đứa bé với Dịch Khiêm vang qua điện thoại. . . . . .



Cô không phải là loại người qua loa, cũng từng có nghi ngờ về chuyện này, nhưng sau đó Đàm Dịch Khiêm cũng đã giải thích rõ với cô, cô đã lựa chọn tin tưởng anh, giờ phút này không nên lại đi hoài nghi.



Suy nghĩ một lát, Hạ Tử Du tỉnh táo lại nói, "Em tin tưởng Nhất Thuần, cũng tin tưởng Dịch Khiêm."



Kim Trạch Húc lo lắng nói, "Tử Du, hôm nay anh tới không phải là để phá hỏng cuộc sống hạnh phúc bây giờ của em, anh không muốn thấy em bị lừa như một kẻ ngốc, Đàm Dịch Khiêm nếu đã có quan hệ với Đan Nhất Thuần thì sẽ không có tư cách để có được em, em nên nhận rõ sự thật này."



Hạ Tử Du nhìn dáng vẻ quan tâm của Kim Trạch Húc vẫn giống ngày trước, nhanh chóng rơi vào trầm mặc, bỗng dưng, Hạ Tử Du ngước mắt nhìn anh, hỏi ngược lại, "Trạch Húc, anh trước hết nói cho em biết, làm sao anh biết chuyện này?"



Kim Trạch Húc thành thật nói, "Chuyện này là do Đường Hân biết được từ Đàm Tâm, Đường Hân sợ em bị tổn thương nên mới nói cho anh biết. Sau khi biết em và Đàm Dịch Khiêm đã kết hôn, anh không nghĩ sau này sẽ còn gặp lại em nữa, dù sao em và anh ta đã từng hiểu lầm bao nhiêu lần hầu hết đều liên quan tới anh, nhưng anh không thể nào tin tưởng Đàm Dịch Khiêm được. Em không biết, anh ta vốn không để cho anh gặp em, trước đó em có gọi điện thoại cho anh, nhưng mà anh chẳng nhận được lần nào, tất cả đều là bởi vì Đàm Dịch Khiêm nhúng tay cản trở, Đàm Dịch Khiêm thậm chí đã cảnh cáo anh không được đến gặp em. . . . . . Tử Du, cuộc đời này người anh quan tâm duy nhất chỉ có mình em, Đàm Dịch Khiêm quá thâm hiểm, anh ta căn bản không thích hợp với một người đơn thuần thiện lương như em, nhưng ông trời đã an bài cho hai người đến với nhau, anh thật sự không muốn em lại bị bất kỳ sự tổn thương nào nữa, anh mong rằng em có thể học được cách tự bảo vệ mình, ít nhất đừng có nhẹ dạ tin người như vậy. . . . . ."