Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!
Chương 150 : Bây giờ cô rất hạnh phúc
Ngày đăng: 11:28 30/04/20
Gần đây Đàm Dịch Khiêm sống cuộc sống gia đình, sáng chín chiều năm, cũng không sắp xếp bất cứ cuộc xã giao nào, tất cả thời gian ngoài công việc dường như đều dành hết cho Hạ Tử Du.
Hôm nay, Đàm Dịch Khiêm về nhà sớm hơn nhưng không hề nhìn thấy cô vợ xinh đẹp vốn nên ở trong phòng nghênh đón mình, Đàm Dịch Khiêm cảm thấy lạ nên đi tìm người giúp việc hỏi, "Mợ chủ đâu?"
Người giúp việc thành thật trả lời, "Mợ chủ gặp bạn xong sau đó về ở luôn trong phòng. . . . . ."
Chân mày Đàm Dịch Khiêm nhíu lại, "Bạn?"
Người làm nói, "Đúng vậy, là một người bạn họ Kim của mợ chủ."
Chữ "Kim" này làm cho đôi mắt đen u ám của Đàm Dịch Khiêm lại càng thâm trầm thêm vài phần, Đàm Dịch Khiêm phất tay ý bảo người giúp việc lui ra, sau đó đi lên lầu hai.
Đàm Dịch Khiêm giơ tay gõ nhẹ cửa phòng, trong phòng không có tiếng trả lời, Đàm Dịch Khiêm lập tức mở cửa phòng ra.
Đập vào mắt anh chính là hình ảnh Hạ Tử Du đang ôm đầu gối trầm tĩnh ngồi trên giường.
Hạ Tử Du rõ ràng nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, nhưng không lên tiếng.
Đàm Dịch Khiêm nhẹ bước đi vào phòng, ngồi bên mép giường, xoay người Hạ Tử Du đang không thèm để ý đến anh lại, "Bà xã, làm sao vậy?"
Hạ Tử Du vẫn quay mặt sang bên cạnh, không muốn nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm dịu dàng dụ dỗ Hạ Tử Du, "Người nào chọc bà xã đại nhân của anh tức giận?"
Lúc này Hạ Tử Du mới xoay mặt sang nhìn Đàm Dịch Khiêm, khó khăn thốt lên một câu, "Anh lại gạt em!!"
Đàm Dịch Khiêm hỏi, "Tại sao lại nói như vậy?"
Ánh mắt Hạ Tử Du nhìn thẳng vào Đàm Dịch Khiêm, "Anh gạt em hết lần này đến lần khác, cho dù em đã cố gắng thuyết phục mình phải tin tưởng anh, nhưng có thật nhiều thật nhiều chuyện em vẫn không có cách nào không để ý."
Đàm Dịch Khiêm khẽ cau lông mày, "Kim Trạch Húc nói gì với em?"
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, giọng điệu vẫn chua xót như trước, "Anh ấy nói một vài chuyện mà anh đã giấu em."
Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, giọng nói chợt lãnh đạm, "Em không nên gặp hắn ta."
Hạ Tử Du không vui nhíu mày, "Em có cuộc sống tự do của em, huống chi anh ấy là bạn em."
Đàm Dịch Khiêm híp mắt, gịong điệu rõ ràng không vui, "Vậy sao? Nếu như hắn ta là bạn của em, buổi chiều gặp em hắn ta sẽ cho chúc phúc cho em như một người bạn chứ không phải đi thêu dệt chuyện giữa chúng ta."
Hạ Tử Du nhìn gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm, kèm theo chút tức giận nói, "Em rất hiểu Trạch Húc, anh ấy sẽ không khích bác ly gián."
Đôi mắt Đàm Dịch Khiêm tản ra từng trận rét lạnh, "Em hiểu hắn ta?"
Hạ Tử Du không nhịn được nói, "Đúng, em hiểu anh ấy, anh ấy cũng hiểu em. . . . . . Nhiều năm qua mỗi khi em cần một sự trợ giúp, anh ấy luôn là người đầu tiên xuất hiện ở cạnh em."
Đàm Dịch Khiêm bỗng trầm mặc.
Đến lúc này, Hạ Tử Du mới ý thức được giọng điệu nói chuyện của cô hình như rất dễ làm người ta hiểu lầm, đành dịu giọng lại, cô chậm rãi nói, "Dịch Khiêm, anh biết rất rõ không phải là em muốn nói Trạch Húc tốt ở trước mặt anh, em chỉ mong có thể giữ lại người bạn tốt này. . . . . . Em biết rõ anh ấy đã từng cố ý vô tình làm rất nhiều chuyện có ý đồ phá hỏng chuyện chúng ta đến với nhau, nhưng em biết rõ anh ấy làm tất cả đều là vì bảo vệ em, em không cho anh ấy được cái gì, nhưng em hy vọng có thể giữ lại tình bạn giữa em và anh ấy. . . . . ." Cô muốn làm cho hắn hiểu lòng biết ơn của cô đối với Kim Trạch Húc, mong anh có thể thay đổi cách nhìn đối với Kim Trạch Húc.
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, "Em cho rằng là tình bạn nhưng đó không phải là thứ hắn ta muốn."
Hạ Tử Du bước xuống giường, đứng trước mặt Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh hỏi, "Chẳng lẽ ngay cả quyền tự do liên lạc bạn bè em cũng không có hay sao?"
Hạ Tử Du nói, "Ngày mai thời tiết rất tốt, cả nhà ba người chúng ta đi thánh Monica đi! Thánh Monica cách đây không tới một giờ đường xe, cảnh ven biển cũng rất đẹp, mặc dù Liễu Nhiên không thích hợp đi quá xa, nhưng đi ra ngoài phơi nắng mặt trời cũng tốt, anh cảm thấy thế nào?"
Giờ phút này Đàm Dịch Khiêm căn bản không có ý định nói chuyện nghiêm chỉnh với Hạ Tử Du, tay anh đang tuần tra tới lui giữa hai đùi Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du dời bàn tay không an phận của Đàm Dịch Khiêm ra, lay nhẹ Đàm Dịch Khiêm, "Anh mau trả lời em đi. . . . . ." Cô đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh cô và Liễu Nhiên hoà thuận vui vẻ ngồi nghịch cát trên bãi biển. . . . . . Cô có lòng tin chỉ cần Liễu Nhiên đồng ý ở chung với cô nhiều hơn, cô nhất định có thể xây dựng thân tình giữa hai mẹ con cô một lần nữa.
Đàm Dịch Khiêm đáp nhẹ một câu, ". . . . . . Em tự tính toán."
Hạ Tử Du nhón chân lên hôn gương mặt tuấn tú của Đàm Dịch Khiêm như một phần thưởng, "Cám ơn ông xã."
Vậy mà, Đàm Dịch Khiêm cũng không biết đủ. . . . . .
Một giây kế tiếp, Hạ Tử Du đã bị Đàm Dịch Khiêm bổ nhào vào trên giường lớn sau lưng bọn họ.
. . . . . .
Bữa ăn tối dĩ nhiên là không có thời gian đi dùng. . . . . .
Nửa đêm, Hạ Tử Du theo thói quen mở mắt ra, cô nhẹ nhàng di chuyển bàn tay để ngang trên eo mình.
"Đi đâu?" Gần như là vào lúc Hạ Tử Du vừa nhúc nhích trong ngực Đàm Dịch Khiêm, thì giọng nói trầm khàn của anh cũng truyền đến.
Hạ Tử Du lập tức nhắm mắt lại, khéo léo ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, "Không có."
Đàm Dịch Khiêm ôm chặt lấy Hạ Tử Du, "Ngủ đi, Liễu Nhiên có người giúp việc trông coi rồi."
Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ."
Hạ Tử Du vốn định đợi cho Đàm Dịch Khiêm ngủ thiếp đi rồi đến phòng trẻ, nhưng cũng vì buổi tối rất vất vả nên Hạ Tử Du vừa nhắm mắt đã chìm vào mộng đẹp, đợi đến khi Hạ Tử Du mở mắt ra lần nữa, thì phát hiện vị trí bên cạnh cô đã trống không.
Không nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du nghi ngờ đứng dậy.
Không tìm thấy Đàm Dịch Khiêm, ngay sau đó Hạ Tử Du mở ra cửa phòng.
Nhìn lướt qua hành lang, Hạ Tử Du phát hiện phòng trẻ lộ ra một khe hở hẹp chưa đóng, vì thế Hạ Tử Du đẩy ra cửa phòng trẻ.
Đập vào mắt Hạ Tử Du, lúc này người giúp việc đang đứng ở một bên, mà Liễu Nhiên hiển nhiên mới vừa được Đàm Dịch Khiêm dỗ ngủ, giờ phút này đang nằm trên bả vai Đàm Dịch Khiêm.
Người làm nói, "Cậu chủ, cậu đi ngủ đi. . . . . . Tôi sẽ chăm sóc Ngôn Tư tiểu thư thật tốt."
Đàm Dịch Khiêm cẩn thận dè dặt giao Ngôn Tư cho người giúp việc, lúc đứng dậy thì nhìn thấy Hạ Tử Du.
Đàm Dịch Khiêm đi ra, đỡ thắt lưng cô, khẽ hỏi, "Sao lại không ngủ được?"
Giờ khắc này trong đầu Hạ Tử Du đang xẹt qua hình ảnh ba năm trước có lẽ Đàm Dịch Khiêm cũng chăm sóc Liễu Nhiên lúc nửa đêm như giờ phút này, Hạ Tử Du đột nhiên cảm thấy mũi mình đau xót, cô đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm đầy quyến luyến.
Hô hấp của Đàm Dịch Khiêm bỗng căng thẳng, "Sao thế?"
Hạ Tử Du chôn chặt trong ngực Đàm Dịch Khiêm, nức nở nói, "Em chỉ là cảm thấy em và Liễu Nhiên rất hạnh phúc."
"Đồ ngốc. . . . . ." Đàm Dịch Khiêm hôn lên môi Hạ Tử Du một cái, ngay sau đó ôm lấy cô, "Đi, trở về phòng ngủ."