Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 170 : Chết tiệt

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


Về đến phòng mình, Hạ Tử Du đóng chặt cửa phòng lại, vô lực mà tựa vào cánh cửa.



"Cô chủ, cô chủ, cô không có sao chứ? Nhìn sắc mặt cô hình như không khỏe sao?"



Trông thấy Hạ Tử Du như người mất hồn bước vào nhà, người giúp việc không khỏi lo lắng đứng ngoài cửa phòng gọi Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du nhắm nghiền hai mắt lại, cố tỏ ra bình thản không có chuyện gì xảy ra, "Tôi không sao, tôi chỉ hơi mệt một chút thôi, tôi nghĩ tôi cần nằm nghỉ một chút.”



"Cô thật không có chuyện gì chứ?" Hạ Tử Du đang mang thai, người giúp việc thật không dám lơ là.



"Ừ, không sao. . . . . ."



Người giúp việc không yên tâm nói, "Vậy được, cô chủ, nếu như cô có chuyện gì xin cứ nói với chúng tôi."



Người giúp việc đang chuẩn bị rời đi, Hạ Tử Du giống như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vội vàng nói, "Đúng rồi, tôi không muốn gặp bất cứ ai, nếu có người tới tìm tôi, chị nói tôi đã ngủ rồi nha."



"Dạ."



Sau khi người giúp việc đi rồi, Hạ Tử Du từ từ cất bước di chuyển đến cạnh giường.



‘Bảo cô ấy ký tên lên phần thỏa thuận này, không cần phải cho cô ấy biết lý do.. . . . . .’



Nằm ở trên giường, lời nói của anh tái diễn không biết bao nhiêu lần bên tai cô, cô vùi đầu vào trong chăn, trái tim trổi lên đau đớn kịch liệt.



Lúc đi Anh, không phải cô không nghĩ tới anh sẽ tức giận, chỉ là cô thật sự không ngờ sự việc lại phát sinh hậu quả nghiêm trọng thế này........



Cô không phải ỷ vào anh cưng chiều, cũng không phải là muốn làm những chuyện anh không thích, chỉ là. . . . . . Cô không có lựa chọn nào khác.



Mà anh thật sự thất vọng về cô đến nỗi không muốn giữ cô ở lại nữa hay sao?



. . . . . .



Hạ Tử Du mở to mắt nằm trên giường nguyên cả một buổi chiều.



Lúc trời bắt đầu tới, giọng của Liễu Nhiên vang lên ở ngoài cửa phòng Hạ Tử Du, "Mẹ ơi. . . . . ."



Giọng nói Liễu Nhiên kéo thần trí đi hoang của Hạ Tử Du trở lại, Hạ Tử Du vội vàng bước xuống giường, mở ra cửa phòng, gọi: "Liễu Nhiên!"



Liễu Nhiên không nhìn thấy sắc mặt buồn bã của mẹ mình, cô bé kéo tay mẹ, vui mừng nói, “ Mẹ, chú ‘củ cải’ tới kìa....”



Hạ Tử Du ôm lấy Nhiên, cố gắng che giấu cảm xúc suy sụp của mình, nhợt nhạt cười nói, "Được, mẹ rửa mặt rồi cùng con đi xuống!"



Liễu Nhiên vòng tay ôm cổ Hạ Tử Du, thúc giục, "Mẹ, mẹ nhanh lên một chút đi, ba và chú ‘củ cải’ đều ở dưới lầu đó. . . . . ."



Hạ Tử Du lập tức trợn to đôi mắt, "Ba con . . . . . . Ba con về rồi sao?"



Liễu Nhiên vui vẻ nói, "Dạ, hôm nay ba đến nhà trẻ đón Liễu Nhiên, nhưng trên đường về gặp chú ‘củ cải’, chú ‘củ cải’ nói rất nhiều chuyện với ba ở trong xe, và rồi chú ‘củ cải’ đi theo ba và con cùng về nhà luôn!”



Người giúp việc bổ sung, "Cô chủ, tiên sinh và khách đã ở phòng ăn chờ cô cùng dùng cơm.”



"Mẹ, nhanh lên đi. . . . . ."



Hạ Tử Du trầm mặc suy tư một lát nói với người giúp việc, "À, hôm nay tối thấy không được khỏe, chắc tôi không xuống dùng cơm đâu. . . . . ."



Liễu Nhiên mở to hai mắt, "Mẹ, mẹ không khỏe sao?"



Hạ Tử Du dỗ dành nói, "Liễu Nhiên, ngoan, con cùng dì đi xuống ăn cơm với ba và chú ‘củ cải’ đi, mẹ muốn ở trong phòng ngủ thêm một lát nữa.”



"Mẹ, mẹ không khỏe vậy để con đi nói cho ba biết nha.” Liễu Nhiên ngây thơ nói.



Lời nói thân thiết của con gái khiến trái tim lạnh lẽo của Hạ Tử Du cảm thấy nhè nhẹ ấm áp, cô thanh thản cười dịu dàng nói, "Liễu Nhiên con ngoan, mẹ không có sao. . . . . . Buổi tối mẹ sẽ kể chuyện cổ tích cho con nghe."



Người giúp việc lo lắng hỏi, "Cô chủ, cơ thể cô không khỏe sao?"



Hạ Tử Du lắc đầu, giống như không việc gì nói, "Chỉ là mang thai nên thường hay muốn ngủ thôi, không cần lo lắng. . . . . ."



Người giúp việc cũng hiểu nói, "Dạ, cô chủ, nếu cô cảm thấy mệt vậy thì nên ở lại phòng nghỉ ngơi, một chút nữa chúng tôi sẽ chuẩn bị bữa tối cho cô sau."



"Cám ơn."



. . . . . .



Tại phòng ăn.



"Ba ơi. . . . . ."



Người giúp việc bế Liễu Nhiên đi tới phòng ăn.



Không nhìn thấy bóng dáng đang mong đợi, ánh mắt Đàm Dịch Khiêm hơi tối lại.



Robert đứng dậy bế Liễu Nhiên ngồi lên đùi anh, nghiêm túc hỏi, "Chú ‘củ cải’ kêu con đi gọi mẹ con xuống dung cơm, sao con không cùng mẹ xuống?”
Quơ lấy chìa khóa xe, Đàm Dịch Khiêm rời khỏi Đàm thị đến một bệnh viện tư nhân.



Bệnh viện này là bệnh viện mà ông Đàm đang chữa trị.



Đàm Dịch Khiêm đi vào phòng bệnh của ông Đàm, nhìn cơ thể ông Đàm vẫn đang duy trì trạng thái người thực vật, Đàm Dịch Khiêm khàn khàn hỏi, "Ba, con có thể tùy hứng một lần được không?”



Ông Đàm vẫn trong trạng thái ngủ mê nên không thể trả lời Đàm Dịch Khiêm.



Đàm Dịch Khiêm im lặng nhìn khuôn mặt hòa ái của ông Đàm, một lúc lâu sau anh nói, "Nếu như ba không trả lời con, xin ba cho phép con được tùy hứng một lần.”



Dứt lời, Đàm Dịch Khiêm lấy điện thoại di động ra.



Bên tai anh truyền đến lời nhắn, số điện thoại quý khách vừa gọi không liên lạc được..........



Đàm Dịch Khiêm lập tức gọi điện thoại về nhà.



Giọng nói cung kính của người giúp việc vọng đến, "Tiên sinh. . . . . . Cô chủ cô ấy tới bệnh viện khám thai. . . . . . Dạ, có tài xế và hộ vệ đi theo."



Đàm Dịch Khiêm kết thúc cuộc điện thoại, trong lòng anh giống như không nghe theo nguyên tắc nào đó đã được hình thành từ bấy lâu nay, anh lại lần nữa chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của cha mình, sau đó lập tức rời khỏi bệnh viện.



Lái ô tô chừng mười phút, anh đến được một bệnh viện phụ sản.



Trước cửa phòng khám phụ khoa, vệ sĩ cung kính nói với Đàm Dịch Khiêm, "Tổng giám đốc, tổng giám đốc phu nhân đang ở bên trong."



Đàm Dịch Khiêm hỏi, "Đã kiểm tra xong rồi?"



Vệ sĩ gật đầu, "Đúng vậy, tổng giám đốc phu nhân bây giờ đang đợi lấy kết quả kiểm tra."



Vệ sĩ vừa trả lời xong, cửa phòng làm việc của bác sĩ được người bên trong mở ra.



Mở cửa là một nữ bác sĩ đã lớn tuổi, bà hiền lành than thiện nhìn Hạ Tử Du, nhỏ nhẹ căn dặn, "Nhớ phải nghỉ ngơi nhiều, tốt nhất nên mỗi tuần tới đây làm kiểm tra thai một lần.”



Hạ Tử Du nhận lấy bản kiểm tra báo cáo, mỉm cười gật đầu, "Cám ơn, cháu sẽ chú ý hơn lời cô nói.”



Bác sĩ không quên dặn thêm câu nữa, "Nhớ phải nghỉ ngơi nhiều."



"Dạ."



Vẫy tay với bác sĩ, Hạ Tử Du xoay người lại đang muốn cất bước đi, nhưng vô tình lại trông thấy bóng dáng cao ngất đứng bên ngoài cửa phòng kiểm tra.



Tròng mắt đen sâu thẳm của Đàm Dịch Khiêm giờ phút này đang khóa chặt trên người Hạ Tử Du.



Lúc nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, nụ cười trên mặt Hạ Tử Du chợt khựng lại, bàn tay cầm bản kết quả kiểm tra trong nháy mắt run lẩy bẩy.



Đàm Dịch Khiêm đi về phía Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du lập tức xoay người, cô định cất bước chân như đang muốn chạy trốn anh.



Bước chân Đàm Dịch Khiêm dừng lại, híp mắt nhìn bóng lưng nhỏ bé yếu ớt đang hoảng hốt trốn chạy của cô, lạnh lùng nói, "Em dám đi thêm một bước nữa thử xem?"



Thân thể Hạ Tử Du cứng đờ, đứng yên tại chỗ.



Đàm Dịch Khiêm đi tới, cầm bản kết quả kiểm tra trong tay cô nhìn thoáng qua, thấy kết quả khám thai khỏe mạnh, chân mày vốn đang nhíu lại đã giãn ra đôi chút rồi lần nữa chuyển ánh mắt nhìn sang cô.



Hạ Tử Du vội cụp mắt xuống, dùng hai tay che kín lỗ tai.



"Em làm gì vậy?"



Hạ Tử Du không lên tiếng, vẫn duy trì động tác như thế.



Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm giữ lấy cổ tay Hạ Tử Du, "Đi theo anh."



Hạ Tử Du hất tay của Đàm Dịch Khiêm ra, liên tục lui về phía sau mấy bước, chống đối nói, "Em không muốn!"



Lửa giận của Đàm Dịch Khiêm đã gần như sắp bùng nổ, "Hạ Tử Du! !"



Hạ Tử Du không dám nhìn Đàm Dịch Khiêm, cô lẩm nhẩm nói, "Em không đi đâu hết, tài xế sẽ đưa em về nhà, anh đi làm việc của anh đi. . . . ."



Đàm Dịch Khiêm lúc này thật có kích động muốn xông lên bóp chết Hạ Tử Du ngay lập tức, hai tròng mắt anh như bốc lửa, sẳng giọng nói, "Tới đây!"



Hạ Tử Du vẫn liên tục thụt lùi về phía sau, "Đừng mà. . . . . ."



Sợ làm cô bị thương, anh không dám bước lên phía trước một bước, nghiếng răng rống lên nói, "Anh bảo em tới đây! !"



Hạ Tử Du sợ đến mức cả người lùi đến chân tường, sau đó nước mắt cô nhuộm đầy quanh cả hốc mắt, đột nhiên cô suy sụp ngồi bệt xuống mặt đất, giống như đã mất đi cảm giác an toàn cuộn mình lại co rút sát vào vách tường, đau lòng khóc thành tiếng, "Dịch Khiêm, em không muốn ký tên, em không muốn ly hôn, em không muốn mất anh. . . . . . Hu hu. . . . . ."



Nơi cổ họng dâng lên sự chua xót mãnh liệt cùng nấc nghẹn khiến cô không thể nào nói thành tiếng, cô bất lực dùng hai tay vòng quanh ôm chặt lấy cơ thể như mất hết sức lực của mình, cả người cô dần dần xụi lơ ngã xuống.



Trong nháy mắt lúc thân thể cô gần như nhũn ra, anh đã xông về phía cô, không chút do dự ôm cô vào trong ngực, anh nhỏ giọng mắng, "Chết tiệt, ai nói ‘ly hôn’ với em chứ?”