Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!
Chương 171 : Kết quả của "dùng cách xử phạt về thể xác"
Ngày đăng: 11:28 30/04/20
Giọng Đàm Dịch Khiêm nói chuyện rất khó nghe, giống như cảm xúc đang bị đè nén sắp bùng nổ, nhưng bàn tay lại vô cùng dịu dàng, rất cẩn thận không có làm cô đau.
Bị anh ôm trong ngực, nước mắt Hạ Tử Du tuôn ra càng thêm mãnh liệt.
Nhìn thấy mặt cô đầy nước mắt, khuôn mặt anh tuấn của Đàm Dịch Khiêm trong nháy mắt hiện đầy lo lắng. "Không được khóc! !" Anh trầm giọng cảnh cáo cô.
Cô đau lòng tựa vào trong lòng anh, nhu nhược đưa tay ôm chặt anh, "Đừng ly hôn được không anh? Em không muốn mất anh . . . . ."
Sắc mặt của Đàm Dịch Khiêm rất khó coi, "Anh nói em không được khóc!" Giọng của anh càng trùng xuống.
"Em không muốn ly hôn. . . . . ."
"Đáng chết, đừng nhắc tới ‘ly hôn’ nữa! !"
Hạ Tử Du ngơ ngác trừng mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm đang thở hổn hển.
Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm tái xanh, "Ai nói với em anh muốn ly hôn?”
Hạ Tử Du mệt mỏi nói, "Sáng hôm qua em tới công ty tìm anh, em nghe thấy anh nói chuyện với luật sư Aston bảo em ký tên lên giấy thỏa thuận........”
Giấy thỏa thuận? Ký tên?
Trong đáy mắt lóe lên tia sáng, Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Vậy là vì sợ, cho nên mới tránh né anh?”
"Em không biết nên làm cái gì, em không muốn giữa chúng ta phải đi tới bước đó, em không muốn . . . . . ."
Giọng Đàm Dịch Khiêm dịu hẳn xuống, "Nếu sợ, tại sao không nghe lời anh nói?"
"Em không thể không tới Anh. . . . . ."
"Lại là vì Kim Trạch Húc?" Gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm chợt nghiêm lại.
"Em. . . . . ."
Lúc này Đàm Dịch Khiêm ôm lại cả người Hạ Tử Du đang co rúc, dùng giọng cưỡng chế nói, "Về nhà anh phải từ từ tính với em khoản nợ này.”
Hạ Tử Du vòng tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, nước mắt bất giác đã chảy xuống phủ đầy hai má, gương mặt lạnh buốt dán vào lồng ngực đang đập mãnh liệt của Đàm Dịch Khiêm, không chắc chắn hỏi, “Anh còn cần em mà, đúng không?”
Đàm Dịch Khiêm không nói lời nào, chỉ dìu Hạ Tử Du đi ra khỏi bệnh viện.
. . . . . .
Cẩn thận để Hạ Tử Du ngồi vào trong xe, cột chắc dây an toàn cho cô, Đàm Dịch Khiêm tự mình ngồi vào lái xe.
Hạ Tử Du im lặng ngồi trong xe, sững sờ nhìn khuôn mặt điển trai không chút biểu cảm của Đàm Dịch Khiêm.
Nửa giờ sau, xe từ từ tiến vào biệt thự.
Hạ Tử Du còn chưa kịp xuống xe, Đàm Dịch Khiêm không nói không rằng đã vòng qua ôm cô ra khỏi xe, dĩ nhiên động tác cực kỳ cẩn thận.
Không để ý đến ánh mắt khó hiểu của người giúp việc, Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du thẳng bước lên lầu hai, "Rầm" một tiếng, cửa phòng được đóng lại, Đàm Dịch Khiêm nhè nhẹ để Hạ Tử Du lên giường.
Xung quanh đôi mắt trong suốt của Hạ Tử Du vẫn còn long lanh nước mắt chưa khô, cô ổn định lại hô hấp, luốn cuống nhìn anh.
Anh cởi ra âu phục tiện tay vứt sang một bên, sau đó bắt đầu cởi từng chiếc nút áo áo sơ mi. . . . . .
Hạ Tử Du trợn to mắt, ấp úng hỏi, "Anh. . . . . . Làm gì vậy?"
Đàm Dịch Khiêm không trả lời Hạ Tử Du tiếng nào, cứ thế vén váy Hạ Tử Du lên.
Cảm thấy được phần dưới người chợt lành lạnh, Hạ Tử Du theo bản năng khép chặt hai chân lại.
Đàm Dịch Khiêm dùng sức nhưng cũng không muốn làm Tử Du nên đau, nhanh gọn tách hai chân đang khép chặt của Hạ Tử Du ra, không cho Hạ Tử Du có cơ hội trốn tránh liền cởi chiếc quần lót màu trắng màu mà thích mặc nhất ra.......
Cô hít sâu một hơi sau đó nói, "Cho tới bây giờ anh chưa bao giờ có thiện cảm với Trạch Húc, hơn nữa Trạch Húc lại làm nhiều chuyện như vậy, anh càng không thể bỏ qua cho anh ấy..........” Đây cũng là nguyên nhân cho tới bây giờ cô vẫn không dám nói với anh chuyện cô và anh từng bị thẩm vấn trên tòa là do Kim Trạch Húc.
Anh nhíu mày, "Em chưa nói với Kim Trạch Húc?"
Cô gật đầu, "Em không muốn nói cho anh ấy biết chuyện này bởi vì anh ấy từng nói với em chuyện anh ấy bị bắt đưa đến ở cô nhi viện như thế nào, anh ấy nói anh ấy rất mang ơn Kim Nhật Nguyên đã nhận nuôi dưỡng anh ấy, anh ấy rất căm ghét người cha ruột đã vứt bỏ mình, em khó có thể tưởng tượng được nếu như anh ấy biết người cha ruột đã vứt bỏ anh ấy chính là người cha đã nhận nuôi anh ấy, anh ấy sẽ đau khổ như thế nào, ít nhất nếu là em thì em cũng không thể chấp nhận một người cha như thế, quan trọng hơn nữa là Trạch Húc rất luôn hiếu thắng, nếu như anh ấy biết anh ấy là người của Kim gia, mâu thuẫn giữa anh và anh ấy sẽ càng tăng lên. . . . . . Em vốn nghĩ có thể thông qua cố gắng của em mà quan hệ của hai người sẽ cải thiện, nhưng em không nghĩ rằng lần cuối cùng em cầu xin anh bỏ qua cho anh ấy, anh ấy lại sai người hãm hại anh............ Em không thể nào hiểu nổi, cho nên em xin anh cho em cơ hội đi gặp anh ấy, vậy mà, anh ấy lại cố chấp hiếu thắng ngoài sức tưởng tượng của em, mặc dù em không để cho anh ấy biết anh ấy là anh trai em, anh ấy cũng sẽ không từ bỏ tranh giành với anh, vì vậy em bất đắc dĩ nói cho anh ấy chuyện em và anh ấy là anh em, vì muốn xác định kết quả, em còn đi cùng anh ấy tới bệnh viện thử máu......... Điều làm em vui mừng chính là, sau khi anh ấy biết em và anh ấy thật sự là anh em, mặc dù anh ấy có hơi chán nản nhưng nghĩ đến hạnh phúc của em, cho nên anh ấy quyết định buông tay........... “
"Em nha........” Ngay lúc này, anh vuốt vuốt mái tóc mềm mại như tơ lụa của cô cười nói, “Lúc nào cũng luôn tốt bụng như thế.”
Cô không hiểu hỏi, "Sao lại nói như vậy?"
Anh nói chuyện rất dịu dàng, "Kim Trạch Húc chính là lợi dụng sự tốt bụng của em mới khiến cho giữa chúng ta xảy ra nhiều vấn đề như vậy.”
Cô giật mình ngạc nhiên, "Lợi dụng em?"
Anh vuốt nhẹ sườn mặt cô, vì Kim Trạch Húc mà giữa bọn họ nhiều lần xảy ra tranh chấp anh cảm thấy vô cùng hối hận, "Em nên sớm nói những chuyện này với anh."
Cô cụp mắt xuống, "Em không thể nói cho anh biết, anh sẽ không bỏ qua cho Trạch Húc........”
Giọng điệu anh nói chuyện vẫn ôn hoàn nhưng lại để lộ ra sự tức giận cực hặn, "Thật sự thì anh cũng định không bỏ qua cho hắn!”
Cô khẩn cầu, "Đừng như vậy, anh ấy sẽ không quay lại phá tình cảm của chúng ta nữa đâu. . . . ."
"Anh không tha cho hắn không phải vì hắn là con trai của Kim Trạch Nguyên, mà bởi vì hắn ti tiện lợi dụng em để phá hại tình cảm của chúng ta.”
Cô không hiểu, "Cái . . . . . . Cái gì?"
Anh chậm rãi nói, "Hắn rõ ràng lợi dụng sự thiện lương của em mới có thể giả mạo làm anh trai em.”
Cô lắc đầu, "Anh nói Trạch Húc giả mạo anh trai em? Làm sao có thể...........”
"Những chuyện đó em cho rằng chỉ là trùng hợp nhưng Kim Trạch Húc là đang lợi dụng em.”
"Không thể nào. . . . . . Những chuyện này sao có thể trùng hợp được?"
"Anh sẽ chứng minh cho em xem."
Cô sững sờ.
Anh thật sự tức giận và buồn bực với cô, nhưng anh lại không thể trách móc gì được cô.
Suy nghĩ của cô anh có thể hiểu, nhưng trên phương diện về mặc tinh tưởng cô vẫn chưa hoàn toàn đứng về phía anh.
Nếu như cô toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, sau khi cô biết sự thật Kim Trạch Húc và cô là anh em thật sự, cô sẽ nói cho anh biết, sau đó cố gắng thuyết phục anh tha thứ cho những việc làm của Kim Trạch Húc, cô là vợ của anh, ít nhất cô nên có tự tin có thể thuyết phục anh, bởi vì cô phải tin tưởng rằng vì cô bất cứ chuyện gì anh cũng có thể sẵn lòng làm..........
Anh khẽ thở dài, "Anh cảm thấy may mắn vì em không có cố chấp giấu anh chuyện này đến cùng.”
Không hiểu sao, cô cảm thấy tâm trạng anh lúc nói câu này có một chút thất vọng, cô nghiêm túc hỏi anh, "Anh trách em sao?"
Anh lắc đầu, giọng xúc cảm nói, "Anh đã hết cách với em."
Trên đời này cũng chỉ có có một người mà anh mãi mãi không thể để cho kẻ khác cướp đi.
Cô dựa vào trong ngực anh, nhỏ nhẹ nói, "Em hứa với anh từ nay về sau sẽ không gạt anh bất cứ chuyện gì nữa.”
Anh nâng nhẹ khuôn mặt cô lên, lời thấm thía sâu xa nói, "Bà xã, anh chỉ cần em hứa với anh một chuyện, sau này, mặc kệ như thế nào cũng phải tin tưởng anh, tin anh có thể vì em mà làm bất cứ chuyện gì.”
Cô gật đầu, "Dạ."
Anh đặt lên đôi môi cô một nụ hôn yêu thương, giống như đã trải qua một trận hết sức mệt mỏi nói, “Chuyện của Kim Trạch Húc anh không cho phép em tham dự, bất kể anh ta có phải là anh trai em hay không, em phải tin tưởng ông xã em sẽ xử lý tốt chuyện này.”
"Dạ."