Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!
Chương 177 : Anh không ôm lại cô
Ngày đăng: 11:28 30/04/20
Bóng dáng đìu hiu cô quạnh của Đàm Dịch Khiêm đứng trước hàng rào được bảo vệ trên hành lang bệnh viện.
Bác sĩ tháo xuống khẩu trang, đi tới sau lưng Đàm Dịch Khiêm.
"Đàm tổng, Hạ phu nhân đã tỉnh rồi. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm xoay người đi vào phòng bệnh.
Bà Hạ đã tỉnh lại giờ phút này đang gắng gượng muốn ngồi dậy.
Y tá đỡ bà Hạ ngồi dậy dựa lưng vào gối đầu.
"Bác gái."
Đàm Dịch Khiêm đi vào phòng bệnh, khách sáo chào hỏi.
Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, bà Hạ lập tức kích động, "Dịch Khiêm, tìm thấy những người bắt cóc Tử Du chưa?”
Đàm Dịch Khiêm đứng ở mép giường, bình tĩnh nói, "Bác gái, bác hãy bình tĩnh trước đã, cháu có mấy vấn đề muốn hỏi bác.”
Bà Hạ dựa người vào giường, cố gắng duy trì sự trấn định.
Đàm Dịch Khiêm nhẹ giọng nói, "Bác nói Tử Du tình nguyện đi theo Arsène, đúng không?"
Hạ mẫu gật đầu, "Đúng vậy."
"Bác có nghe thấy họ nói gì không?"
Bà Hạ sững sờ lắc đầu, "Lúc Tử Du nói chuyện với Arsène tôi ở rất xa, nên tôi không biết họ nói gì.....”
Đàm Dịch Khiêm lại hỏi, "Chúng tôi tìm hết cả khu nhà xưởng cũng không nhìn thấy bác trai, ông ấy và Tử Du đều đi theo Arsène sao?"
Bà Hạ muốn nói lại thôi, "Ông Hạ ông ấy . . . . . . Ông ấy . . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống mép giường, ôn hòa nhìn bà Hạ, bình tĩnh nói, “Bác gái, lúc ở nhà xưởng, cháu biết bác nói dối, Tử Du không có lý do gì để tình nguyện đi theo Arsène. . . . . . Cháu muốn bác nói cho cháu biết sự thật, nếu không, bất kể bác giấu giếm cháu vì lý do gì, cuối cùng người bị sát hại cũng chỉ có Tử Du cùng bác trai mà thôi.”
Hạ mẫu thoáng sửng sốt.
Đàm Dịch Khiêm từ tốn nói, "Bác gái, hãy tin vào cháu, cháu sẽ không để cho họ xảy ra chuyện."
Bà Hạ nhìn ánh mắt thành khẩn của Đàm Dịch Khiêm, rốt cuộc không chống được sự khiển trách của lương tâm, bật khóc nức nở, "Dịch Khiêm, đúng, là bác đã nói dối. . . . . . Là bác cầu xin Tử Du muốn con bé đi theo Arsène!"
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày hỏi, "Tại sao bác làm như vậy?"
Bà Hạ khổ sở nói, "Chân trái ông Hạ bị bắn, chảy rất nhiều máu, Arsène đồng ý với bác nếu bác thuyết phục được Tử Du sau này ngoan ngoãn đi theo Kim Trạch Húc, hắn sẽ lập tức đưa ông Hạ đi bệnh viện. . . . . . Bác không có lựa chọn khác, nếu ông Hạ thật sự không được chữa trị kịp lúc, e rằng ông ấy sẽ bị mát mạng. . . . . . Ông Hạ bây giờ đang ở trong tay bọn chúng, nếu Arsène biết bác nói cho chuyện này với cháu, Arsène nhất định sẽ không tha cho ông Hạ."
"Cho nên, Tử Du đã vì sự thỉnh cầu này của bác mới đi theo Arsène?"
Bà Hạ gật đầu, "Phải . . . . . Là bác cầu xin nó làm như thế. . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm chợt im lặng dường như đang suy nghĩ đến điều gì.
Bà Hạ nắm cánh tay Đàm Dịch Khiêm, khẩn cầu, "Dịch Khiêm, bác van cháu nhất định phải giúp bác cứu ông Hạ. . . . . ."
. . . . . .
--
Vệ sĩ hấp tấp đi vào phòng sách của Đàm Dịch Khiêm.
Ngồi sau bàn làm việc, Đàm Dịch Khiêm lúc này đang chăm chú nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, giống như vẫn còn nhớ lúc Hạ Tử Du đeo chiếc nhẫn này cho anh.
"Tổng giám đốc."
Vệ sĩ xuất hiện cắt ngang suy nghĩ của Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm vẫn không ngẩng đầu nhưng lên tiếng, "Nói."
Vệ sĩ cúi đầu nói, "Chúng tôi đã tìm được đổng sự trưởng Hạ rồi, nhưng mà. . . . . . Ông ấy đã chết."
Khi Đàm Dịch Khiêm nghe xong tin này đôi mắt đen lạnh đi hẳn, nhưng anh cũng không vì tin tức này mà khiếp sợ, anh ngẩng đầu nhìn thuộc hạ mình bình thản hỏi, "Phát hiện ông ấy ở chỗ nào?”
Vệ sĩ trả lời, "Là cảnh sát dùng chó nghiệp vụ đi truy tìm và phát hiện ra ông ấy….Chân trái và đầu ông ấy đều có vết thương do súng, vết thương trí mạng là phát súng sau ót, xác ông ấy bị vứt bỏ trong đống rác.......”
Đàm Dịch Khiêm ngửa người ra dựa người vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại, căn dặn,"Chuyện này tạm thời đừng nói cho bà Hạ biết."
Hộ vệ gật đầu, "Da."
Đàm Dịch Khiêm hỏi, "Phi cơ thêm dầu chưa?"
Hộ vệ trả lời, "Dạ, lúc nào cũng có thể cất cánh."
Đàm Dịch Khiêm nhắm chặt hai mắt, chậm rãi nói, "Nửa giờ sau xuất phát."
"Dạ"
. . . . . .
Hơn mười giờ sau, tại Thụy Sĩ.
Qua một lúc lâu, đến khi Hạ Tử Du khóc không còn ra nước mắt được nữa, cô mới ý thức được, dường như từ đầu tới cuối, Đàm Dịch Khiêm vẫn không trả lời lại mình.
Hạ Tử Du từ từ buông hai tay đang ôm chặt Đàm Dịch Khiêm, cô sững sờ nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm nhìn tròng mắt trong trẻo đẫm nước của cô, môi mỏng mím chặt không nói một câu.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du nghẹn ngào hỏi Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, sao anh không nói chuyện với em?"
Đàm Dịch Khiêm lúc này quay đầu sang bên cạnh, hít một hơi thật sâu rồi nói, “Anh sẽ bảo người đến chăm sóc em.”
Hạ Tử Du không hiểu hàm ý trong lời nói của Đàm Dịch Khiêm, cô sững sờ lắc đầu.
Đàm Dịch Khiêm đứng dậy dứt khoát cất bước bỏ đi.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, nước mắt lần nữa ngưng tụ trong hốc mắt Hạ Tử Du, cô vội vàng gọi, "Ông xã . . . . . ."
Bóng lưng cao lớn của Đàm Dịch Khiêm lúc này dừng lại trước cửa, nhưng anh chỉ lạnh lùng nói với Hạ Tử Du một câu, “Anh không cách nào đối mặt với em.”
Hạ Tử Du còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng bóng dáng Đàm Dịch Khiêm đã biến mất trong tầm mắt cô.
Hạ Tử Du muốn xuống giường đuổi theo Đàm Dịch Khiêm, thế nhưng cơ thể đang đau và không còn hơi sức khiến cô căn bản không có cách nào xuống giường, cuối cùng, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm rời bỏ cô.
Sau khi Đàm Dịch Khiêm đi, Hạ Tử Du vô lực nằm trên giường, trong đầu vang vọng câu nói sau cùng của Đàm Dịch Khiêm khi xoay người bước đi.
Cả người mất sức rốt cuộc cũng cho cô một giấc ngủ rất say, nhưng trong giấc ngủ khóe mắt cô vẫn không ngừng rơi lệ.
. . . . . .
Hạ Tử Du tỉnh lại đã là buổi trưa hôm sau.
Khi tỉnh lại lần nữa bụng cô không còn đau nhiều như hôm trước, nhưng dường như cũng còn chút cảm giác đau nhói.
Vừa mới tỉnh lại, Hạ Tử Du gắng gượng muốn bước xuống giường.
Lúc này, đi vào trong phòng bệnh của Hạ Tử Du là dáng một người phụ nữ nhanh nhẹn tháo vát.
Hai chân Hạ Tử Du vừa chạm xuống đất, ánh mắt vô tình thoáng nhìn thấy người tới, “Chị Dư?"
Chị Dư đứng ở mép giường, từ tốn nói, "Tổng giám đốc phu nhân, bây giờ cô không tiện xuống giường.”
Lúc này y tá đi vào phòng bệnh nhấc hai chân Hạ Tử Du đặt trở lại trên giường bệnh.
Hạ Tử Du quay đầu nhìn chị Dư, sững sờ hỏi, "Tôi đang ở đâu? Los Angeles sao?"
Chị Dư nói, "Cô đang ở bệnh viện phụ sản Thụy Sĩ. . . . . ."
"Vậy chị. . . . . ."
Chị Dư giống như biết Hạ Tử Du muốn hỏi cái gì, cô bình tĩnh trả lời, "Là tổng giám đốc bảo tôi tới Thụy Sĩ chăm sóc cô.”
Dịch Khiêm. . . . . .
Trong đầu Hạ Tử Du hiện lên bóng lưng lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm tối hôm qua.
Hạ Tử Du nghiêm túc hỏi, "Chị Dư, Dịch Khiêm đâu? Tại sao anh ấy bảo chị tới chăm sóc cho tôi?”
Chị Dư hời hợt trả lời, "Tổng giám đốc trở về Los Angeles rồi."
Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên, "Anh ấy đi về? Sao lại vậy. . . . . ."
Chị Dư nói, "Vết thương của Đan tiểu thư rất nghiêm trọng, viên đạn gần như xuyên vào sát tim của Đan tiểu thư. . . . . . Los Angeles có bệnh biện ngoại khoa uy tín nhất thế giới, bác sĩ đề nghị tổng giám đốc đưa Đan tiểu thư trở về Los Angeles điều trị."
"Nhất Thuần sao?" Tại sao cô hoàn toàn không hiểu những lời nói lúc này của chị Dư.
Chị Dư hỏi ngược lại, "Tổng giám đốc phu nhân, cô không biết chuyện gì xảy ra sao?"
Hạ Tử Du mở lớn mắt, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Chị Dư chất vấn nhìn thoáng qua Hạ Tử Du, rồi sau đó chậm rãi nói, "Đan tiểu thư vì cứu tổng giám đốc mà bị trúng đạn . . . . ."
Hạ Tử Du khiếp sợ, "Lúc nào? Tại sao có thể như vậy?"
Chị Dư kể lại toàn bộ sự việc cô biết được từ những người vệ sĩ cho Hạ Tử Du nghe.
Hạ Tử Du nghe chị Dư kể xong thật lâu không hoàn hồn nổi.
Chị Dư nghi ngờ hỏi, "Tổng giám đốc phu nhân, không phải lúc đó cô ở đó sao?"
Cổ họng nghẹn ngào bế tắc đến nổi Hạ Tử Du không thể nào lên tiếng.
Cô có mặt ở đó, nhưng lúc đó cơ thể cô dang vô cùng đau đớn..........
Trước khi Đàm Dịch Khiêm đến, Arsène ép cô uống một viên thuốc, cô không biết đó là thuốc gì, từ lúc đó cơ thể cô đã bắt đầu đau đớn, đến lúc Đàm Dịch Khiêm tới thì cơn đau đớn đó từ từ tăng lên dữ dội......
Ký ức cuối cùng cô nhớ được là Đàm Dịch Khiêm tới ôm cô, mà sự đau nhức trên cơ thể cô càng lúc càng rõ ràng, cô muốn đưa tay ôm anh cũng không có sức.
Cô mơ hồ nhớ lại lúc cô không thể chịu đựng được đau đớn mất đi ý thức có lên tiếng gọi anh, nhưng khi đó cô cũng đã không còn biết gì nữa, cô không biết ngay sau đó đã xảy ra chuyện gì......