Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 178 : Dọn ra ngoài

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


Hai ngày sau.



Sắc trời u ám oi bức như sắp đổ mưa.



Hạ Tử Du ngồi trên giường bệnh, không nói lời nào cứ sững sờ nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.



Chị Dư bưng bữa trưa vào phòng bệnh, "Tổng giám đốc phu nhân, hôm nay cô cảm thấy trong người khỏe hơn chút nào chưa?”



Hạ Tử Du sững sờ quay đầu nhìn về phía chị Dư, chỉ gật nhẹ đầu.



Chị Dư đặt bữa ăn sáng lên mặt bàn ở trên giường bệnh, "Dùng cơm trưa đi!"



Hạ Tử Du lãnh đạm nói, "Bây giờ tôi không muốn ăn, để đó đi!”



Chị Dư khuyên nhủ, "Mấy ngày nay cô đều không có ăn gì, cô ăn một chút đi!”



Hạ Tử Du chậm rãi nói, "Tôi hơi mệt, chờ chút tôi tỉnh lại sẽ ăn sau!”



Chị Dư gật đầu, "Vậy cô nghỉ ngơi thêm lát nữa đi. . . . . Tôi sẽ ở đây trông chừng cô."



Gương mặt tái nhợt của Hạ Tử Du miễn cưỡng nở nụ cười, “Chị không cần ở đây trông chừng tôi, tôi không sao, chỉ muốn nghỉ một lát.”



"Vậy cũng được. . . . . ." Chị Dư giúp Hạ Tử Du hạ xuống gối đầu.



Hạ Tử Du chui vào chăn, nhắm lại mí mắt đã nặng trĩu.



Chị Dư kéo chăn đắp cho Hạ Tử Du, lúc chị Dư chuẩn bị xoay người rời đi, Hạ Tử Du đột nhiên nắm lấy cánh tay Chị Dư.



Chị Dư xoay đầu nhìn Hạ Tử Du, "Tổng giám đốc phu nhân, cô có gì cần dặn dò sao?”



Hạ Tử Du cắn cắn môi sau đó nói, "Có thể cho tôi mượn điện thoại của chị dung một chút không?”



Chị Dư lập tức đoán được mục đích của Hạ Tử Du, "Cô muốn điện thoại cho tổng giám đốc?"



Hạ Tử Du gật đầu, "Tôi mượn điện thoại người khác gọi cho anh ấy đều bị chặn cuộc gọi......... Tôi nghĩ chỉ có điện thoại của chị mới có thể liên lạc được.”



Chị Dư đứng ở mép giường, bình tĩnh nói, "Tổng giám đốc phu nhân, tôi nghĩ cô nên biết nguyên nhân cô không thể liên lạc được với tổng giám đốc. . . . . ."



Hạ Tử Du ngây ngốc nhìn chị Dư, "Anh ấy thật sự không muốn nói chuyện với tôi sao?"



Chị Dư không chút nào giấu giếm nói, "Đúng vậy, hai ngày nay tổng giám đốc chưa từng hỏi thăm tình hình của cô, đương nhiên có lẽ vì tổng giám đốc biết có tôi chăm sóc cho cô, nhưng mà, tổng giám đốc không muốn đối mặt với cô cũng là thật.”



Giống như nghe được một tin khó có thể chấp nhận, tròng mắt trong suốt trợn to, “Anh ấy không hỏi thăm tôi.”



Chị Dư nghiêm nghị trả lời, "Ngoài sự cặn dặn của tổng giám đốc bảo tôi đến đây chăm sóc cô, tôi không nhận được cuộc điện thoại nào khác của tổng giám đốc.”



Hạ Tử Du thất vọng rũ mắt xuống.



Chị Dư thấy thế liền xoay người bỏ đi.



"Chị Dư."



Hạ Tử Du lần nữa lên tiếng gọi lại dáng vẻ chuẩn bị đi của chị Dư.



Bước chân của chị Dư dừng lại, đưa lưng về phía Hạ Tử D, "Cô nói đi?"



Hạ Tử Du nhắm mắt, khẩn cầu nói, "Không thể cho tôi mượn điện thoại một chút được sao?”



Chị Dư không suy nghĩ lắc đầu, "Xin lỗi, Tổng giám đốc phu nhân, tôi sẽ không giúp cô!"



Nghe giọng nói lạnh lùng của chị Dư, đôi mắt Hạ Tử Du dần dần nóng lên như sắp khóc.



Mặc dù đoán được phản ứng của Hạ Tử Du lúc này, nhưng chị Dư vẫn không chút tiếc thương nói, "Tổng giám đốc phu nhân, có thể cô vẫn chưa biết, ba nuôi cô đã bị Arsène sát hại rồi. . . . . ."



"Cái . . . . . . Cái gì?"



Hạ Tử Du chợt ngồi bật dậy, không thể nào tin nhìn bóng lưng chị Dư.



Chị Dư lạnh lùng nói, "Ba nuôi của cô là do cô gián tiếp hại chết........ Bởi vì cô đưa ra một quyết định sai lầm, cô hại chết ba nuôi cùng đứa con của cô, còn hại tổng giám đốc suýt nữa bị thương, Đan tiểu thư hiện này còn đang hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện........ Cô nên tự kiểm điểm lại những việc mình đã làm, nếu Đan tiểu thư không tỉnh lại, cô quả thật đã phạm vào tội danh hại chết ba mạng người.”
Sau một lúc lâu cô mới giơ tay lên lau đi nước mắt, nhẹ nhàng mở tay cầm cánh cửa.



Bên trong phòng trẻ, Liễu Nhiên đang chìm vào giấc ngủ.



Hạ Tử Du ngồi xổm bên cạnh giường, không chớp mắt nhìn đôi mắt sưng đỏ và khuôn mặt hồng hào ngây thơ của Liễu Nhiên.



Hạ Tử Du lấy tay bịt miệng ngăn chặn nỗi đau lòng mà phát ra tiếng nức nở nghẹn nghào. . . . . .



"Mẹ, mẹ. . . . . ."



Đột nhiên, Liễu Nhiên đang ngủ khóc thút thít gọi.



Hạ Tử Du liền vội vàng đứng lên ôm Liễu Nhiên vào trong ngực, "Có mẹ ở đây, Liễu Nhiên. . . . . ."



Có lẽ do mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của Hạ Tử Du, Liễu Nhiên từ từ mở ra đôi mắt ngây thơ trong suốt.



Hạ Tử Du dùng sức hôn hít lên mặt Liễu Nhiên, nghẹn ngào gọi, "Liễu Nhiên à. . . . . ."



Nhìn thấy Hạ Tử Du, Liễu Nhiên quyến luyến đưa tay vòng ôm Hạ Tử Du thật chặt, bật khóc nức nở, "Mẹ. . . . . ."



Hạ Tử Du cũng bật khóc, "Mẹ xin lỗi, mấy ngày nay mẹ không có ở bên cạnh chăm sóc con.”



Liễu Nhiên mím môi, uất ức nói, "Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Con tưởng mẹ còn không cần Ngôn Ngôn nữa chứ.....”



Hạ Tử Du dùng sức lắc đầu, "Đứa ngốc, mẹ làm sao có thể bỏ lại Liễu Nhiên đây?"



Liễu Nhiên mở to đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn Hạ Tử Du, "Mẹ, sau này mẹ đừng bỏ Ngôn Ngôn một mình nữa, có được không?"



Hôn vào đôi mắt hồng hồng của Liễu Nhiên, Hạ Tử Du nghẹn ngào liên tục nói, "Được, được. . . . . ."



. . . . . .



Lúc Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên tới lầu một thì mẹ con hị Đàm Thị đã đi rồi.



Hạ Tử Du nói người giúp việc giúp họ chuẩn bị bữa ăn tối, đi cùng Hạ Tử Du, Liễu Nhiên mấy ngày không chịu ngoan ngoãn ăn cơm rốt cuộc cũng chịu cầm đũa lên.



Dùng xong bữa ăn tối Hạ Tử Du bế Nhiên về lại phòng, chơi xếp hình với Liễu Nhiên một lát, rồi kể chuyện cổ tích dỗ Liễu Nhiên ngủ có vậy Liễu Nhiên mới quên được sự uất ức mấy ngày qua, cuối cùng ở trên giường ngủ thật say.



Sau khi cho Liễu Nhiên ngủ xong Hạ Tử Du vẫn ngồi lại ở mép giường nhìn Liễu Nhiên ngủ.



Lúc này Hạ Tử Du không suy nghĩ gì cả, cô chỉ yên tĩnh ngồi chỗ này nhìn con gái yêu của cô...........



Lúc kim đồng hồ chỉ 11 giờ, ngoài cửa phòng trẻ truyền đến tiếng đang mở cửa.



Hạ Tử Du nghe thấy thanh âm mới quay đầu lại, bóng dáng ngạo nghễ mạnh mẽ rắn rỏi của Đàm Dịch Khiêm đã xuất hiện trong tầm mắt Hạ Tử Du .



Hạ Tử Du chậm rãi đứng lên, mặt trông ngóng về hướng Đàm Dịch Khiêm.



Đối với sự xuất hiện của Hạ Tử Du, ánh mắt Đàm Dịch Khiêm chỉ dừng lại trên người cô đúng một giây, cũng không cảm thấy kinh ngạc, anh không do dự rời tầm mắt sang hướng khác, sau đó nhìn đến khuôn mặt Liễu Nhiên đang ngủ sau trên giường.



Nhìn con gái ngủ say thật lâu, một lúc sau Đàm Dịch Khiêm mới thu lại ánh mắt.



Giống như không để Hạ Tử Du vào trong mắt, Đàm Dịch Khiêm xoay người bỏ đi ra ngoài.



Lúc Đàm Dịch Khiêm chuẩn bị bước đi, Hạ Tử Du đột nhiên đưa tay kéo lấy cánh tay anh, "Ông xã . . . . . ."



Bên tai là tiếng gọi mang theo sự tức tưởi của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm không có bất kỳ động tác gì, cũng không lên tiếng đáp lại Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, kiềm chế đau lòng mà chua xót nói, "Chuyện đứa nhỏ, em thật xin lỗi. . . . . ."



Đàm Dịch Khiêm vẫn dửng dưng không động đậy, đôi mắt đen u ám nhìn chăm chú vào Hạ Tử Du, nhưng không lên tiếng.



Hạ Tử Du đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, bật khóc nói, "Ông xã, đừng không quan tâm em, có được không?” Có trời mới biết vào giờ phút này cô thật sự cần một vòng ôm của anh biết bao . . . . . .



Mỗi lần Hạ Tử Du ôm Đàm Dịch Khiêm như thế, Đàm Dịch Khiêm đều không thể cự tuyệt, lại càng không thể nhìn cô uất ức rơi lệ như lúc này. . . . . .



Thế nhưng lúc này, Đàm Dịch Khiêm lại hờ hững gỡ bàn tay của Hạ Tử Du đang túm láy tay anh, bình thản nói, "Anh sẽ dọn ra ngoài ở một thời gian."