Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 252 : Sự giúp đỡ lãng mạn từ thể xác lẫn tinh thần

Ngày đăng: 11:29 30/04/20


"Loại người như cô ta, nên gặp báo ứng như thế mới phải, chết trong tù hay phải ở trong đó cả đời vẫn còn thoải mái cho cô ta lắm!"



Trong khi Hạ Tử Du còn đang sững sờ kinh ngạc, bà Đàm từ bên ngoài đi vào nhà đồng thời cũng lên tiếng nói ra câu đó.



Hạ Tử Du hoàn hồn, lễ phép chào hỏi, "Mẹ!"



Bà Hạ cũng phụ họa, "Đúng vậy, trước kia mỗi khi Tử Du bị cô ta chèn ép lại còn luôn nói tốt cho cô ta, không ngờ rằng cô ta lại độc ác như thế, hết lần này đến lần khác muốn hại chết Tử Du. . . . . ."



Bà Đàm khinh bỉ nói, "Trước kia mắt tôi đúng là bị mù mà, nuôi ong tay áo, cô ta ở trong tù mà vẫn còn được nửa cái mạng cũng xem như may mắn lắm rồi, chị Dư qua đời vốn nên để cô ta đền mạng mới đúng! !"



Nghe những lời bà Đàm vừa nói, Hạ Tử Du ngạc nhiên hỏi, "Sao ạ? Mẹ, mẹ nói chị Dư là . . . . ."



Bà Đàm ngạc nhiên, "Con không biết à? Cái con Đan Nhất Thuần ấy đúng là lòng dạ thâm độc, cô ta muốn phá hỏng hôn lễ của con và Dịch Khiêm nên đã xúi giục chị Dư. Con biết đó, Đan Nhất Thuần dù sao cũng học về tâm lý học, bản thân Dư Mẫn vốn có thành kiến với con nay lại bị cô ta tẩy não như thế nên đã chọn cách tự sát. . . . . ."



Hạ Tử Du quá khiếp sợ, "Sao ạ, chị Dư chết là do tự sát ạ?"



"Dư Mẫn thấy sự việc con và Dịch Khiêm kết hôn đã trở thành chuyện không thế thay đổi nữa, biết tất cả đã không còn cách nào để quay lại vì có thể khiến cho Dịch Khiêm cảm thấy áy náy, để đạt được mục đích phá hoại hôn lễ của con và Dịch Khiêm, cho nên cô ấy đã lựa chọn phương thức quá khích như thế để kết thúc cuộc sống của mình. . . . . . Mẹ chung đụng với Dư Mẫn mấy chục năm qua, mẹ rất hiểu về con người cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình như thế, đó tất cả đều là do Đan nhất Thuần chen vào gây rối. ”



Hạ Tử Du không thể nào tin được cái sự thật mà cô vừa mới nghe thấy. . . . . .



Bà Hạ cảm thán, "Không ngờ con người cô ta lại độc ác đến thế, vẻ ngoài trông cũng xinh đẹp nhưng lại là một kẻ tâm tư độc địa!"



Hạ Tử Du đắm chìm trong suy nghĩ.



Hóa ra chính là Đan Nhất Thuần. . . . .



Vừa mới nghe thấy sự thật đó cô không thể tin nổi, nhưng khi nhớ đến đủ các loại âm mưu mà cô ta đã làm trước kia, thì cô lại không thể không tin cho được.



Tại sao tâm địa của một con người có thể u ám đến mức này?



Cho tới nay, tuy Đan Nhất Thuần đã từng muốn dồn cô vào chỗ chết nhưng cô vẫn đối đãi lại với cô ta bằng sự tha thứ, cũng bởi vì Đan Nhất Thuần đã tững đứng ra giải hòa tác hợp cho cô và Dịch Khiêm, cũng bởi vì Đan Nhất Thuần đã từng hết mực yêu thương Liễu Nhiên, hơn nữa Đan Nhất Thuần làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì sự cố chấp trong tình yêu, cho nên từ sâu trong lòng cô vẫn có một sự đồng cảm với Đan Nhất Thuần. . . . . .



Nhưng, cô không bao giờ nghĩ đến, mọi chuyện cho tới giờ phút này, Đan Nhất Thuần lại vẫn không biết hối cải, đó là một sinh mệnh vẫn còn đang sống, tại sao có thể tàn nhẫn như vậy. . . . . .



"Tiểu Du, Tiểu Du. . . . . ."



Giọng nói của bà Hạ khiến suy nghĩ của Hạ Tử Du quay về thực tại, "Dạ, mẹ."



Bà Hạ nghiêm túc dặn dò, "Đối với người phụ nữ như Đan Nhất Thuần con không được phép đồng tình nữa, cô ta có kết quả như ngày hôm nay là ác giả ác báo, cô ta tốt nhất nên bị đánh chết trong tù luôn đi!"



"Đừng nhắc đến cái loại như cô ta nữa, bây giờ nhà chúng ta đang vui vẻ thế này, nhắc đến cô ta đúng là xúi quẩy. . . . . . Tiểu Du, hôm nay mẹ có bà bạn tặng cho một ít tổ yến thượng hạng, một lát nữa mẹ dặn người giúp việc làm cho con món tổ yến tuyết nhĩ, món này có tác dụng rất tốt đối với những sản phụ sau khi sinh đấy . . . . . ." Bà Đàm chuyển sang đề tài khác.



Hạ Tử Du gật đầu, "Cám ơn mẹ."



Ngay sau đó bà Đàm đứng dậy đưa tổ yến cho người giúp việc, rồi sau thì lên trên tầng hai tìm ông Đàm.



Bà Hạ tắt TV đi, thận trọng nhắc nhở Hạ Tử Du lần nữa, "Những lời mẹ vừa mới nói cho con lúc nãy con nhất định phải nghe đấy, đừng đồng cảm với những người giết người bừa bãi, những người này chết còn chưa hết tội!"



Hạ Tử Du nhìn thẳng vào ánh mắt lo lắng của bà Hạ, nghiêm nghị nói, "Mẹ, mẹ yên tâm, những gì Đan Nhất Thuần đã từng giúp con trước kia, con cũng đã hoàn trả lại toàn bộ cho cô ta rồi. . . .Hôm nay cô ta có kết cục như thế này là tự cô ta gieo gió gặt bão, con sẽ không đồng tình với một người không có nhân tính như thế."



"Ừ." Bà Hạ lại nói, "Đúng rồi, chuyện mẹ dặn con con phải nhanh chóng nói cho Dịch Khiêm biết, các con kết hôn sớm được bao nhiêu thì mẹ an tâm bấy nhiêu. . . . . ."



Hạ Tử Du nhẹ nhàng gật đầu, "Con hiểu rồi ạ."



-



Là đằng gái mà lại chủ động đề cập đến chuyện kết hôn với nhà trai, dẫu thế nào cũng có chút xấu hổ lúng túng, nhưng để bà Hạ có thể an tâm Hạ Tử Du quyết định tối nay sẽ nhắm mắt đưa chân mà đi hỏi Dịch Khiêm.



Vì để cô và anh có thời gian riêng tư không bị quấy nhiễu, lúc xế chiều Hạ Tử Du đã cho hai đứa bẻ bú thật no, sau đó thì nhờ mấy người lớn ở nhà trông giùm, trước đó cô đã hẹn anh tối nay đi ra ngoài ăn tối.



Đàm Dịch Khiêm dĩ nhiên là khỏi phải nói lại lần thứ hai, chuyện của công ty còn chưa giải quyết xong đã tự mình lái xe về đón Hạ Tử Du rồi. . . . . .



Bởi vì đã rất lâu rồi chưa cùng Đàm Dịch khiêm xuất hiện ở những nơi công cộng, cho nên Hạ Tử Du đã nghiêm túc dành cả buổi chiều để chuẩn bị.



Thật may là, thời gian về sau này dáng người của cô ngày một trở lại được như vóc dáng ban đầu, thay một bộ âu phục trang nhã, thoạt nhìn thì không thể nhận ra cô vừa mới sinh con xong . . . . . .



Bởi vì đang trong thời gian cho con bú, cô không dùng bất kỳ thứ mỹ phẩm nào cả, mái tóc giờ đây đã rất dài bình thường hay được buộc lên thành đuôi ngựa nhưng hôm nay thì xõa xuống, nhìn vào cũng có phần ăn mặc trang điểm rất chải chuốt. . . . . .



"Bà xã. . . . . ."



Tiếng anh gọi cô theo thói quen bình thường khi vừa về tới nhà vang lên.



Hạ Tử Du đứng trước gương lớn kéo khóa váy lên sửa sang lại một chút sau đó mới đi ra mở cửa phòng.



Đàm Dịch Khiêm dù có thế nào cũng không nghĩ đến khoảnh khắc cánh cửa được mở ra lọt vào mắt anh chính là một hình ảnh xinh đẹp khiến anh kinh ngạc không thôi . . . . .



Một bộ âu phục tươi tắn màu lam ngó sen (màu lam này kg fai màu xanh mà như là màu khói nhạt hay sao ý), gương mặt khéo léo xinh đẹp, vóc dáng thon thả quyến rũ, mái tóc dài đen nhánh như thác nước mềm mượt xõa trên vai áo. . . . . .



Nhìn thoáng qua cũng không phải là chăm chút trang điểm lắm nhưng tất cả mọi thứ cùng lúc phối hợp ở trên người cô thì lại không có một vẻ đẹp nào có thể sánh được.



Giống như khi lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, cô cũng như thế này khiến cho người ta chỉ thấy một lần rồi mãi khó quên. . . . . .



"Bà xã, em thật đẹp!"



Tim Đàm Dịch Khiêm đập loạn lên một hồi mới thốt lên được một câu này.



Hạ Tử Du xấu hổ nói, "Cũng lâu rồi không có đi ra ngoài ăn tối với anh được, nếu như tùy tiện quá thì thật là làm hỏng bầu không khí."



"Anh rất thích!"



Không thèm che giấu sự tán thưởng đối với vợ, Đàm Dịch Khiêm lập tức ôm vợ vào lòng.



Anh vùi đầu vào cần cổ cô, hít lấy hương thơm của cỏ chanh nhẹ nhàng thoang thoảng đặc biệt chỉ cô mới có. . . . .



Bởi vì Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa bước vào phòng, hai người đang đứng ôm nhau ở hành lang nơi mà lúc nào cũng có thể có người giúp việc đi ngang qua, Hạ Tử Du thấy vô cùng ngượn ngùng vội đẩy anh ra, "Ông xã, đừng vậy mà. . . . . ."



Đàm Dịch Khiêm dường như không thèm nghe cô nói, anh vùi đầu vào cổ Hạ Tử Du quyến luyến hít lấy hương thơm từ cô.



Thật là không khéo, đúng vào thời điểm này có một người giúp việc đi ngang qua. . . . . .



Hạ Tử Du vừa nhìn thấy, mặt lập tức đỏ bừng cùng với lúng túng cô đẩy mạnh Dịch KHiêm ra, nhỏ giọng nói, "Này. . . .Có người kìa!"
Nếu như không phải là thấy bà Hạ đang vô cùng tức giận và cũng vì muốn trấn an bà, Hạ Tử Du tuyệt đối sẽ không khoa trương đến mức chạy tới Male để “bắt kẻ thông dâm”, huống chi cô vốn luôn rất tin tưởng Dịch Khiêm . . . . . .



Tuy nói như thế, nhưng khi xảy ra chuyện, trong lòng con người ta vẫn không thể tránh khỏi thấp thỏm bất an vẫn mong mỏi biết được đáp án . . . . . .



Bởi vì chênh lệch thời gian, lúc Hạ Tử Du bay đi Male là vào ban ngày, nhưng khi đến nơi thì trời đã ngã về chiều.



Từng sống ở đây hai năm, Hạ Tử Du đương nhiên hiểu rất rõ cảnh hoàng hôn ở Male có ý nghĩa như thế nào. . . . .Đó chính là sự tuyệt mỹ, là sự kinh ngạc, là sự ca ngợi.



Sóng biển nhấp nhô lăn tăn, làn gió nhẹ thoải mái, cát giẫm dưới chân rất mịn, đại dương mênh mông bát ngát xa xăm . . . . . . Những thứ này đã tạo nên ánh hoàng hôn say lòng người ở Male.



Cô đã từng ngồi tại bờ biển vô số lần, đi chân trần để được những cơn sóng nhỏ vỗ về, ở trong hoàn cảnh bình yên và an nhàn ngắm nhìn cái bóng mờ của ánh sáng nơi phía xa xăm, trong lòng cô luôn cảm thấy sảng khoái và thanh thản.



Được quay trở lại nơi này, sự mệt mỏi của chặng đường dài trong Hạ Tử Du dường như đã hoàn toàn tan biến. Giờ phút này, cô đứng tại bờ biển, cũng đã quên mất mục đích của chuyến đi này, chỉ mong ngóng hoàng hôn mau đến.



"Cô Hạ, là cô Hạ sao?"



Một cô gái có vẻ rất giản dị xuất hiện trước mặt Hạ Tử Du.



Hạ Tử Du vui mừng reo lên, "Ada, là cô ư?" Ada từng là bạn đồng nghiệp làm chung với cô, phụ trách công việc ở quầy lễ tân của khách sạn.



Ada vẫn giống như trước nhiệt tình nắm lấy hai tay cô vui mừng nói, "Đúng vậy, tôi vừa mới hết giờ làm việc, vì thế muốn đến đây hóng mát một lát, không ngờ lại gặp được cô ở đây. . . . . ."



"Nơi này thật tốt, vẫn đẹp như trước kia." (edit đến đoạn này cũng cảm thấy bồi hồi khi nhớ lại cái thời kì gian khổ của HTD , ôi mình thật sến haha)



Ada cười nói, "Cô Hạ cũng vẫn xinh như xưa à, nghe nói gần đây cô vừa mới sinh em bé vậy mà dáng người cô vẫn còn đẹp lắm. . . . . ."



Hạ Tử Du chỉ nhã nhặn cười nhẹ.



Ada thở dài nói, "Thật sự tôi rất nhớ lúc còn cả cô và ông chủ ở đây. . . . . . Sau khi cô đi rồi, ông chủ cũng không còn đến nơi đây thường xuyên nữa, cũng không quan tâm đến khách sạn nhiều như trước, mặc dù việc kinh doanh vẫn rất tốt nhưng sao vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. . . . . ."



Hạ Tử Du cũng thiệt tình nói, "À, tổng giám đốc Kiều hiện đang ở Riyadh giúp ba anh ấy quản lý sự nghiệp cho gia đình, không còn tự do như trước nữa."



"Vậy thì chắc ông chủ cũng phải kìm nén nhiều lắm nhỉ, bởi vì ông ấy vốn là người không thích bị trói buộc mà."



Hạ Tử Du cười cười hỏi, "Đúng rồi, có phải Dịch Khiêm đang ở tại khách sạn này không?"



"Dịch Khiêm?" Ada gãi đầu suy nghĩ một lúc rồi sau đó mới gật gật đầu, "Cô đang tổng giám đốc Đàm chứ gì, đúng vậy, mấy ngày hôm nay ông ấy đều ở trong khách sạn này, tôi còn tưởng rằng cô đang ở đây là chờ tổng giám đốc Đàm đến đón cô đấy!"



Hạ Tử Du lập tức vui mừng, "Vậy sao? Bây giờ anh ấy còn ở trong khách sạn không?"



"Cái này tôi cũng không rõ lắm, ban ngày tổng giám đốc Đàm không thường ở lại trong khách sạn. Nhưng mà cô cứ đến khách sạn hỏi thăm thử xem, biết đâu những đồng nghiệp khác có thể từng nhìn thấy tổng giám đốc Đàm thì sao."



"Cám ơn cô Ada. . . . . ."



"Không có gì, gặp lại cô tôi thấy rất vui."



. . . . . .



Không chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa, Hạ Tử Du đi thẳng tới khách sạn ‘Yarit’.



Những nhân viên kì cựu trong khách sạn nhìn thấy cô đều rất vui mừng, sau khi chào hỏi qua lại một lúc thì có người nói cho cô biết tung tích của Đàm Dịch Khiêm . . . . . .



Điều khiến Hạ Tử Du cảm thấy hơi buồn bực đó là, bọn họ đều nói lúc Đàm Dịch Khiêm tới đây quả thực là bên cạnh có dẫn theo một cô gái trẻ lại còn trông rất xinh đẹp.



Trong lòng Hạ Tử Du lập tức cảm giác thấy khó chịu không thể tả. . . . . .



Nhưng mà cũng có một tin tốt, nghe một người đồng nghiệp nói lúc Đàm Dịch Khiêm đưa cô gái ấy đi khỏi khách sạn vẫn chưa được mấy phút, đi về hướng bãi cát phía Bắc.



Hạ Tử Du không chần chừ suy nghĩ, sau khi giao lại những vật tùy thân đơn giản cho một người bạn đồng nghiệp xong liền đi theo tới bờ cát phía Bắc mà Đàm Dịch Khiêm đã đi.



Trên bờ cát thỉnh thoảng có vài người đứng lặng người ngắm nhìn biển, thỉnh thoảng cũng có những đôi tình nhân yên lặng bên nhau đợi ánh chiều hoàng hôn buông xuống. . . . . .



Hạ Tử Du dẫm chân bước lên bờ cát mịn, ánh mắt liên tục đảo khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Đàm Dịch Khiêm.



Đột nhiên, một người bản địa da đen ôm một bó hoa hồng được gói rất tinh tế đi đến trước mặt cô. . . . . .



"Thưa cô, có một người đang chờ cô ở đằng kia, bó hoa này là anh ta tặng cho cô."



Hạ Tử Du cũng chưa kịp hỏi thêm được điều gì thì người nọ đã đem bó hoa nhét vào tay cô rồi bỏ đi trong nháy mắt.



Hạ Tử Du tiếp tục đi về phía trước khoảng tầm ba phút nữa, lại có một cô bé gái ôm một bó bách hợp đi đến trước mặt cô, nói một câu đơn giản giống như người lúc nãy, "Chị ơi, có người đang chờ chị ở bên kia kìa, hoa này là anh ấy tặng cho chị đó."



Cô bé này rất thú vị, còn giơ tay lên chỉ chỉ tới chỗ đó cho cô nhìn.



Hạ Tử Du mang theo nghi ngờ với tò mò, đi về phía trước theo phương hướng mà cô bé nọ chỉ.



Tiếp đó lại có một người lớn tuổi nhìn có vẻ rất thân thiện dễ gần đi tới, vẫn là một bó hoa tươi thắm xinh đẹp và cũng chỉ đường cho cô. . . . . .



. . . . . .



Cứ như vậy, Hạ Tử Du đếm không nổi là mình đã nhận được bao nhiêu bó hoa nữa rồi, nhưng ít nhất là bây giờ cô không thể ôm hết được chúng.



Cuối cùng Hạ Tử Du đành phải đặt những bó hoa ấy xuống đất, quyết định ngồi xuống tại chỗ đó nghỉ mệt một lúc.



Nhưng khi cô đặt những bó hoa kia xuống đất thì một tấm thiệp rơi ra từ trong những bó hoa ấy. . . . . .



Cô rút tấm thiệp đó ra, nhìn những dòng chữ viết trên đó.



Chữ viết này là của Đàm Dịch Khiêm, trên đó viết ——



‘Bà xã, em nhìn sang phải đi nào….’



Hạ Tử Du theo bản năng nhìn sang bên đó, trong một cái chớp mắt, cô giật bắn cả người.



Trước mắt, Đàm Dịch Khiêm đang lái một chiếc ca nô lao về phía cô. . . .



Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần kiểu đánh gôn màu xanh đậm, ánh nắng trời chiều bao phủ khắp người anh. . . . . .



Thật là đẹp trai đến không thể diễn tả bằng lời. . . . . . .