Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 253 : Nơi ngủ lãng mạn dành cho đêm tân hôn

Ngày đăng: 11:29 30/04/20


Hạ Tử Du đứng lên, ngỡ ngàng gọi, "Ông xã?"



Đàm Dịch Khiêm lái thẳng ca nô vào bờ, sau đó cất bước đi về phía Hạ Tử Du.



Bởi vì Đàm Dịch Khiêm đeo kính đen, Hạ Tử Du không nhìn thấy được ánh mắt của Đàm Dịch Khiêm, chỉ có thể ngu ngơ đứng im một chỗ.



Không hề nói câu nào Đàm Dịch Khiêm đột nhiên bế bổng Hạ Tử Du lên. . . . .



Một giây trước Hạ Tử Du còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi gặp lại Đàm Dịch Khiêm, thế nhưng một giây sau nhớ ra chuyện Đàm Dịch Khiêm ôm người đẹp đi đi mát vui vẻ ở Male, Hạ Tử Du tức giận vung tay đấm mạnh lên người anh, "Anh mau bỏ em ra, cái tên không có lương tâm này. . . . . . Em ghét anh. . . . . ."



Đàm Dịch Khiêm thả Hạ Tử Du xuống rồi căn dặn cô, "Ôm anh!"



Lúc này Đàm Dịch Khiêm đã khởi động chiếc ca nô. . . . . .



Hạ Tử Du đứng ở trong nước biển giận dỗi quay mặt đi, "Không thèm!"



Đàm Dịch Khiêm dịu dàng nói, "Anh đưa em đến chỗ này!"



"Em không đi, em muốn đi về! !"



Vừa nói Hạ Tử Du liền quay người cất bước đi về phía bờ cát không thèm quay đầu lại.



Đàm Dịch Khiêm đương nhiên là nhảy ngay xuống ca nô, tóm lấy cánh tay cô lại, "Ngoan nào!"



Hạ Tử Du dùng sức hất mạnh tay Đàm Dịch Khiêm ra, trong chớp mắt đã oan ức khóc đến mức đỏ cả mũi, cô tức giận nhưng cũng chỉ có thể quay mặt đi, khó chịu nói, "Đàm Dịch Khiêm, anh là đồ vô lương tâm. . . . . ."



Vừa mới nghĩ tới chuyện anh biến mất mấy ngày nay cô đều trông ngóng anh trở về, anh đã không định xin lỗi cô thì thôi, thế mà còn dám vui vẻ đưa người đẹp đi chơi. . . . . .



Vậy anh coi cô là cái gì chứ?



Nhìn dáng vẻ Hạ Tử Du vừa khóc vừa lau nước mắt, Đàm Dịch Khiêm rất đau lòng hỏi, "Vợ yêu à, sao em lại nói như thế?"



Hạ Tử Du vung hai tay đấm lên vòm ngực chắc khỏe của Đàm Dịch Khiêm, "Anh là đồ tồi tệ, khốn kiếp. . . . Không có lương tâm. . . . .Em sinh cho anh ba đứa con thế mà anh dám vứt bỏ em. . . .Cái đồ khốn kiếp. . . .Từ nay về sau em không bao giờ tin anh nữa. . . . . ."



Không thể hiểu nổi tại sao mình bị vợ yêu lên án lắm tội thế, Đàm Dịch Khiêm gỡ mắt kính xuống rồi giữ lấy hai bàn tay đang vung loạn xạ lên của Hạ Tử Du, biểu cảm trên gương mặt điển trai rất là vô tội, "Bà xã, ai đã chọc giận em nào?"



Hạ Tử Du hùng hổ lên án, "Mấy tờ bào đều viết. . . . . . Viết anh đến Male đi nghỉ mát với người đẹp, còn rất thân mật đưa tình với nhau. . . . Vì thế mấy ông bà ở nhà liền làm rùm beng lên, mẹ sợ em phải chịu thiệt thòi nên bảo em đến Male tìm anh. Anh có biết là khi em nghe thấy những đồng nghiệp trước kia của em nói anh đang ở Male thì em thấy khó chịu đến mức nào không? Rõ ràng là anh nói với em anh đi công tác ở Pháp, nhưng hóa ra lại. . . . . . Đàm Dịch Khiêm, em hận anh chết đi được ấy! !"



Giây phút này lông mày của Đàm Dịch Khiêm nhăn tít lại, anh không hề vui vẻ nói, "Mấy ông bà ở nhà đúng là muốn tạo phản rồi!" Thiệt là, anh chỉ muốn mấy ông bà ở nhà nghĩ cách nào để dụ Tử Du đến Male hộ anh, thế mà mấy ông bà ấy lại nghĩ ra cái chủ ý cùi bắp này chứ?



Hạ Tử Du ngước đôi mắt vẫn còn ngấn lệ nhìn chằm chằm vào Đàm Dịch Khiêm, tức giận nói, "Chính anh làm sai lại còn đổ lỗi cho ba mẹ chồng, anh đúng là chẳng có tí nhân tính nào hết ! !"



Đàm Dịch Khiêm cố gắng giải thích, "Bà xã à. . . . . ."



Hạ Tử Du đẩy mạnh Đàm Dịch Khiêm ra, bước đi thẳng một lèo.



Lại một lần nữa Đàm Dịch Khiêm ba chân bốn cẳng đuổi theo vợ yêu của mình, kéo mạnh cô lại ôm vào trong ngực.



Tâm trạng của Hạ Tử Du giờ phút này đã mất khống chế, giãy giụa kịch liệt, "Anh buông em ra mau, buông em ra. . . . . ."



Đàm Dịch Khiêm siết chặt lấy hai tay Hạ Tử Du, dịu dàng nhỏ nhẹ ôn hòa nói, "Bà xã này, cứ cho là em phán anh tội tử hình đi nữa thì em cũng phải cho anh một cơ hội để chống án chứ!"



"Anh vốn dĩ đâu có cần chống án. . . . . . Đầu tiên là Đường Hân, sau đó lại là Đan Nhất Thuần, bây giờ là một người đẹp từ trên trời rơi xuống, bên cạnh anh đúng là chưa bao giờ thiếu phụ nữ nhỉ. . . . . ."



Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc hiểu rõ tại sao đại đa số đàn ông nhiều lúc đều nói là phụ nữ rất hay cố tình gây sự, nhất là lúc gây gổ cái vã với đàn ông chỉ số thông minh luôn dưới không.



Bởi vì yêu đến mức thê thảm người con gái đang nước mắt vòng quanh đứng trước mặt này, Đàm Dịch Khiêm không dám to tiếng dù chỉ một chút, chỉ vì sợ mình dọa cô sợ, anh cực kỳ kiên nhẫn dỗ dành cô, "Bà xã, anh đối với mấy người phụ nữ kia như thế nào em cũng biết mà, ngay cả đụng một cái anh cũng chưa từng đụng đến họ mà. . . . . ."



Hạ Tử Du trợn mắt lườm anh, càng lúc càng tức, "Ý của anh là anh đang tiếc vì không chạm đến họ?"



Đàm Dịch Khiêm lại một lần nữa cảm thấy bi ai bởi khả năng thấu hiểu của phụ nữ. . . . . .



Càng bi ai đau khổ hơn hết chính là cho dù vợ yêu đang cố tình gây sự thế nhưng anh vẫn phải cẩn thận hầu hạ, "Vợ yêu ơi, em biết là anh không có ý này mà . . . .Anh chỉ muốn giải thích cho em hiểu, người mà Đàm Dịch Khiêm anh muốn cả đời chỉ có một Hạ Tử Du em mà thôi, mấy loại phụ nữ tầm thường đó làm sao có thể sánh với em được đây?"



"Em không thèm nghe những lời ngon tiếng ngọt của anh đâu! !" Hạ Tử Du quay mặt đi, hoàn toàn không thềm liếc đến Đàm Dịch Khiêm dù chỉ một lần, "Bọn đàn ông các anh lúc đi ngoại tình thì luôn có trăm ngàn cái lý do . . . . . . À, không đúng, em và anh chưa có kết hôn thế thì cũng không nói là anh đi ngoại tình được, mà là em ngốc, là em khờ khạo, mới có thể ngây ngô tin tưởng anh đến thế. . . . . ."



Mặt mũi Đàm Dịch Khiêm sa sầm xuống, nghiêm mặt nói, "Thưa cô Hạ Tử Du à, tôi cầu xin cô hãy cho chồng tương lai của cô được có một khoảng thời gian tự do để giải thích mà không bị quấy nhiễu được không?"



Hạ Tử Du hất cằm lên nói, "Anh nói đi ——"



"Sự thật đúng là anh có nhờ mấy ông bà trong nhà che giấu hộ anh chuyện anh đi Male, nhưng tuyệt đối không phải lừa em đến đây để vờn quanh cùng người đẹp gì đó. . . . ."



Hạ Tử Du không nhịn được chen ngang vào, "Nếu như đến Male, tại sao anh còn gạt em nói là đến Pháp! Còn nữa nha, tin tức có thể thêu dệt vô cớ, nhưng mà người của khách sạn nói cũng không sai chứ? Bọn họ nói bên cạnh anh đúng thật là có một người phụ nữ trẻ xinh đẹp đấy."



Đàm Dịch Khiêm dùng giọng nhỏ nhẹ dịu dàng dỗ dành, "Bà xã, anh cần em đi với anh đến một nơi, đến đó rồi anh sẽ giải thích cho em."



Hạ Tử Du bướng bỉnh nói, "Anh mà không giải thích rõ với em, em sẽ không đi đâu hết! !"



Đàm Dịch Khiêm đột nhiên phát hiện mình thế nhưng cũng có lúc lúng túng không thể làm gì mà cũng không biết phải làm sao. . . . . .



Đàm Dịch Khiêm thử ôm chặt eo Hạ Tử Du dụ dỗ, "Ngoan, đừng giận anh mà."



Hạ Tử Du tránh ra, "Đương nhiên là em đang giận rồi, anh bỏ em một mình ở nhà. . . . . ." Sau khi sinh con xong tuyến lệ của Hạ Tử Du bỗng trở nên phát triển dồi dào, giây phút này chóp mũi ngứa ngứa cay cay, nước mắt cũng theo đó trực trào muốn tuôn ra.



Đàm Dịch Khiêm áy náy nói, "Đừng khóc, anh đau lòng lắm. . . . . ."



Hạ Tử Du vừa nói vừa lau nước mắt như trẻ con, "Anh mà cũng biết đau lòng ư!"



Đàm Dịch Khiêm vừa bực mình vừa buồn cười, bây giờ anh đang rất phân vân chọn lựa giữa hai việc một là ôm cô vào lòng hai là đánh vào cái mông cô một trận.



"Bà xã. . . . . ."



"Đừng gọi em, em không phải là bà xã của đâu."




Chính xác là như thế, thật ra mấy ngày mà Dịch Khiêm đến Male, cũng chính là những ngày nước biển đã rút đi, anh vẫn luôn ở trên đảo giám sát công trình sửa chữa thánh đường. . . . . .



-----



Ánh chiều tà kéo dài hình bóng hạnh phúc của Đàm Dịch Khiêm nắm tay Hạ Tử Du sóng vai chậm rãi bước đi trên bãi cát trắng . . . . . .



Xa xa, một đôi nam nữ đứng trên bãi biển nhìn bọn họ. . . . . .



Đàm Tâm chính là người thốt lên đầy xúc động, cô ước mơ nói, "Tử Du thật hạnh phúc, Dịch Khiêm thật yêu thương cô ấy, nghe nói tấm thảm hoa hồng đỏ kia vốn đã bị sóng biển đánh cho lẫn lộn vào rất nhiều những hòn đá nhỏ, chính tay Dịch Khiêm đã tự tay nhặt những viên đá ấy ra, cho nên bàn tay đã bị những góc cạnh sắc nhọn của mấy hòn đá ấy làm cho bị thương . . . . . ."



Robert không nói gì, chỉ là lẳng lặng đứng ngóng nhìn bóng dáng màu trắng người ấy đi càng lúc càng xa.



Đàm Tâm quay mặt nhìn sang Robert, "Có lẽ vĩnh viễn Tử Du cũng sẽ không biết, anh vẫn luôn âm thầm bảo vệ cho cô ấy. . . . . ."



Robert không vẫn nói gì, ánh mắt luôn dõi theo nhìn chăm chăm không rời hình bóng đã đi rất xa kia.



Đàm Tâm nuốt sự nghẹn ngào vào lòng hít một hơi thật sâu, sau đó lại ngước mắt lên ngắm nhìn Robert, cô bình tĩnh nói, "Robert, cám ơn anh đã cho em khoảng thời gian nửa năm tốt đẹp ấy. . . . .Em đã mãn nguyện rồi."



Cho đến khi hình bóng của Hạ Tử Du đã hoàn toàn biến mất, lúc này Robert mới chuyển ánh mắt nhìn sang Đàm Tâm, ôn hòa nói, "Anh thật xin lỗi."



Đàm Tâm gật đầu, "Anh không cần phải nói câu ấy với em, anh biết đấy em chưa bao giờ trách anh. . . . . . Thật ra thì, nếu như không phải nhờ anh, em cũng sẽ không biết rằng thích một người không nhất thiết phải ở bên cạnh người đó, chỉ cần là có thể đứng từ xa nhìn thấy người đó, biết rằng người đó có được cuộc sống hạnh phúc thì bản thân mình cũng cảm thấy rất thỏa mãn rồi."



Robert lại chuyển tầm mắt nhìn tới nơi chân trời phía xa xăm, "Đi thôi!"



Đàm Tâm lặng lẽ đi theo sau lưng Robert.



Chiếc ca nô đang đỗ ở bờ biển, Đàm Tâm giúp Robert đẩy chiếc ca nô xuống nước.



Robert nổ máy chờ đợi Đàm Tâm.



Thế nhưng Đàm Tâm vẫn đứng tại trên bờ cát, mỉm cười nói với Robert, "Em nghĩ em và anh đã không còn chung một đường nữa rồi . . . . .Em sẽ bảo người của khách sạn đến đón em, anh cứ đi trước đi!"



Robert vẫn nói chuyện nhẹ nhàng ôn hòa như trước, "Để anh đưa em về khách sạn!"



Đàm Tâm lắc đầu, "Không, chúng ta chia tay ở nơi này thôi. . . .Hẹn gặp lại."



"Vậy em bảo trọng."



"Ừ, anh cũng thế."



Khi Robert lái chiếc ca nô rẽ nước lao đi tạo nên bọt sóng tung lên trắng xóa, còn Đàm Tâm chỉ có thể đứng nhìn bóng dáng mờ ảo của Robert sau làn sóng trắng, Đàm Tâm che miệng ngồi thụp người xuống đất bật khóc nức nở.



. . . . . .



Bên này, Hạ Tử Du cũng láng thoáng nghe thấy được tiếng ca nô nổ máy rời đi.



Hạ Tử Du quay đầu lại nhìn mặt biển yên tĩnh ở phía sau nhưng lại chẳng nhìn thấy gì.



Hạ Tử Du không nhịn được mà quay sang hỏi chồng mình bên cạnh, "Ông xã này, trên đảo này ngoại trừ chúng ta Mục Sư và Aston ra, còn có người khác ở nữa sao?"



"Sao thế?"



"Hình như em nghe thấy tiếng có người lái ca nô rời khỏi đảo. . . ." Vừa nói Hạ tử Du lại liếc mắt nhìn ra phía biển.



Đúng lúc này, Đàm Dịch Khiêm chợt nghĩ đến Robert. . . . . .



Thật ra thì một ngày trước anh đã biết Robert đáp máy bay từ Riyadh tới Male rồi.



Đàm Dịch Khiêm không nhịn được mà ôm Hạ Tử Du thật chặt, hôn nhẹ lên môi cô thì thầm nói, "Người đó chắc là Aston, hình như cậu ta muốn đưa Mục Sư về thì phải. . . . . ."



"Ồh. . . . . Ông xã, vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?"



"Đi đến nơi có thể ngủ."



Hạ Tử Du kinh ngạc, "Chỗ ngủ?"



Đàm Dịch Khiêm hơi nhếch môi cười, giọng nói vô cùng mờ ám, "Vợ yêu à, hình như em quên rồi, tối nay mới là đêm tân hôn của chúng ta. . . . Không quay về khách sạn, chẳng lẽ em muốn chúng ta ở đây. . . . . ."



Hạ Tử Du vừa quê vừa xấu hổ, "Đàm Dịch Khiêm, anh có thể đừng có lúc nào cũng đem cái chuyện ấy ra mà nói được không hả? Cảnh sắc lãng mạn thế này, anh không thể đi dạo trên đảo với em thêm một lúc được ư?"



"Không thể, bà xã à. . . . . ."



"Ái!"



Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm đã nhấc bổng Hạ Tử Du lên.



Hạ Tử Du cứ tưởng rằng anh sẽ đưa cô về khách sạn, nhưng không ngờ anh đã sớm chuẩn bị sẵn một chiếc du thuyền cao cấp đỗ ở gần đó.



Bây giờ anh đang bế cô đi về chiếc du thuyền đấy.



"Ấy, ông xã, giờ chúng ta đi về khách sạn kia mà, hay là. . . . . ."



"Ối. . . . . ."



Hạ Tử Du bị người đàn ông nào đó thả lên chiếc giường to lớn ở bên trong du thuyền, ngay lúc này thì cô đã hiểu tối nay anh chọn nơi nào để ngủ rồi. . . . . .



Đối với anh mà nói thì đây đúng là vừa dễ dàng nhanh chóng lại rất tiện lợi. . . . . .



. . . . . .



Qua rất nhiều năm về sau, mỗi khi Hạ Tử Du nhớ lại đêm tân hôn mà cô và anh đã trải qua ở bờ biển Male. . . . .Mặc dù nhi đồng không nên chiếm đa số, mặc dù có vài chuyện khôi hài xảy ra không ngờ trước được, thì đó thực sự là một đêm tân hôn tuyệt vời mà suốt cuộc đời này cô rất khó có thể quên được!