Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 116 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


“Mọi người muốn biết điều gì? Từng người từng người một tới hỏi, một lúc hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, tôi làm sao có thể đồng loạt trả lời hết được chứ?”.



Sở Úy Dạ khẽ mỉm cười, động tác thành thục gẩy gẩy tàn thuốc lá kẹp giữa ngón tay, sau đó lại đưa lên rít một hơi: “Đến đây, ai hỏi trước? Ừm, anh đi?”.



Hắn ta giơ ngón tay ra chỉ, vừa hay chỉ đúng tên phóng viên vừa nãy cầm mấy tấm ảnh chủ động gây sự, Sở Úy Dạ nhướn một bên lông mày, cười nhưng lại giống như không cười: “Vừa nãy nếu tôi nhìn không nhầm, có lẽ là anh đúng không? Mắt của anh thật thần thông quảng đại, những bức ảnh đó từ đâu mà có? Nào, đưa tôi xem xem”.



Tên phóng viên đó ngẩn người, ánh mắt lấp lửng, Sở Úy Dạ thấy hắn ta không động đậy, ngược lại cảm thấy mất kiên nhẫn. đưa tay ra búng mẩu thuốc còn lại vào trong thùng rác để cách đó không xa, sải bước về phía trước, trực tiếp cầm mấy tấm ảnh ở trong tay tên phóng viên đó lên, xem từng tấm một, nụ cười nơi khóe miệng lại càng thêm sâu hơn.



“Ồ, chụp không tồi nha”. Sau khi hắn tán thường xong, còn chủ động rút ra một tấm, ngón tay với những đốt tay rõ ràng búng lên một góc của tấm ảnh: “Tấm này tặng lại cho tôi coi như làm quà kỉ niệm nhé”.



Còn những bức ảnh khác, hắn trả lại cho tên phóng viên vẫn còn đang ngẩn người kia, ánh mắt cương quyết lướt qua toàn bộ khuôn mặt phóng viên đang ở đấy vẫn đang chờ đợi tin tức nóng, cuối cùng rơi trúng con mắt hung hăng của Lương Phi Phàm, hắn nhếch mép cười, rõ ràng còn mang theo sự khiêu khích.



“Với những câu hỏi vừa rồi của mọi người, tôi cũng bắt chước theo bộ dạng của Lương tổng đây, sẽ khái quát lại một chút!”.



Sở Úy Dạ nhướn mày: “Tôi biết chuyện cô Bạch và anh Lương Phi Phàm sắp kết hôn, tôi cũng biết cô ấy đã có thai, đương nhiên bức ảnh này, một phần sự thật đúng là như vậy, còn lại đều là do mọi người tự nghĩ ra mà thôi”.



Những lời này nghe có vẻ là thẳng thắn, nhưng lại có khả năng sẽ trở thành đề tài hot vô cùng.



Bầu không khí lúc này của đám phóng viên đều bị khơi dậy, so với lúc nãy đối diện với Lương Phi Phàm thậm chí còn phấn khích hơn, chuyện này càng lúc càng hay.



“Sở tổng, nói như vậy, anh biết cô Bạch sắp gả vào nhà họ Lương đúng không? Vậy việc anh hôn cô Bạch trong bức ảnh kia, anh định giải thích như nào?”.



“Xin hỏi các anh hiện giờ là mối quan hệ tình tay ba sao?”.



“Sở tổng, anh thật sự thích cô Bạch sao? Hay là do cô Bạch chủ động quyến rũ anh?”.



“Sở tổng, nếu cô Bạch thật sự gả vào nhà họ Lương, anh định làm như nào?”.



……
Tác thành?



Tác thành nào có đơn giản như vậy? phải đi qua bao nhiêu con đường vòng, phải trải qua bao nhiêu thăng trầm, bạn mới có thể học được cách không được ích kỷ với người chính mình, mới thực sự có được người yêu bạn yêu tới mức sẵn sàng buông tay, đem hạnh phúc của bạn biến thành hạnh phúc của chính mình?



Có lẽ, trên thế gian này thực sự tổn tại một tình yêu ngây dại như vậy, nhưng sẽ không phải là Sở Úy Dạ hắn, hắn không có cao thượng như vậy, hắn cũng chỉ là một thương nhân bình thường chỉ biết mưu mô tính toán, hắn quả thật rất thích Bạch Lộ, cho nên dẫu cho là cô ấy sắp gả cho Lương Phi Phàm, vậy thì sao chứ?



Hắn sẽ dùng cách của chính mình để giành lại cô.



Người phụ nữa đó, ở đây ngày hôm nay là cô nợ hắn, hắn nhất định sẽ đòi lại, như vậy mới đúng là tác phong của Sở Úy Dạ hắn không phải sao?



“Ai nói tôi tác thành cho hai người họ?” Sở Úy Dạ ổn định lại cảm xúc, mỉm cười với một loạt con người trên mặt mang vẻ háo hức xem chuyện bát quái, hắn một tay ấn cửa xe, mở ra, trước khi ngồi vào vị trí lái, nói một câu: “Cô ấy sẽ là của tôi”.



Trên đường về.



Không khí trong xe lạnh lẽo tới mức có chút kì quái.



Tay của Bạch Lộ vẫn đang được Lương Phi Phàm nắm chặt, móng tay nhọn của anh ấn chặt lên mu bàn tay của cô, cô cảm thấy đau, kèm theo một chút lạnh lẽo.



Duy trì tư thế đó một lúc lâu, cô tự nhiên cảm thấy có chút mệt, do đó theo bản năng mà cử động tay, Lương Phi Phàm lại càng nắm tay chặt hơn.



Bạch Lộ nhịn không được nhăn mày, cô biết chuyện vừa rồi, bản thân cô nên mở miệng trước giải thích một chút, nhưng mặt anh ấy u ám như vậy, trai lại càng khiến cô không biết phải mở miệng giải thích như nào.



“Lương tổng, bây giờ có phải đưa cô Bạch về căn hộ của cô ấy hay không?” Quan Triều đang lái xe qua gương chiếu hậu nhìn Lương Phi Phàm đang ngồi phía sau từ đầu tới cuối không hề nói bất cứ câu nào, do dự một lúc rồi nói tiếp: “Lão gia và phu nhân hai người bọn họ đã về tới nhà, mẹ của cô Bạch tôi cũng đã cho người đưa trở về căn hộ của cô ấy, bây giờ chắc cũng về tới nơi rồi”.



Bạch Lộ nhớ tới mẹ mình, vươn cổ ra hỏi: “Trợ lý Quan, mẹ tôi không sao chứ?”.



“Cô Bạch yên tâm, mẹ cô vẫn an toàn”. Xem thêm...