Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 117 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


Bạch Lộ thở phào một cái, cô vẫn còn đang suy nghĩ, lát nữa về đến nhà rồi, làm thế nào để giải thích một loạt chuyện xảy ra ban nãy, bao gồm cả việc Lương gia đưa ra những yêu cầu vô lý như vậy? Bỗng chốc trong lòng nổi lên một loạt cảm giác bất an.



Cô nhìn Lương Phi Phàm từ đầu tới cuối không hề mở miệng nói bất cứ câu nào, trong lòng không khỏi đắn đo suy nghĩ một lúc, vẫn là nói với Quan Triều đang lái xe: “Trợ lý Quan, phiền anh đưa tôi về nhà tôi trước…”



“Không cần” Lương Phi Phàm đột nhiên mở miệng nói, nặng nề cắt ngang lời của Bạch Lộ, trực tiếp nói với Quan Triều: “Lái xe về chỗ tôi”.



Bạch Lộ hơi sững người, nhăn mày: “Em không muốn tới chỗ anh, bây giờ em phải về nhà”.



“Anh còn có thể làm gì em sao?” Lương Phi Phàm nhìn cô sự không vui của anh viết rõ ràng trên mặt, khó khăn lắm mới có thể khống chế lửa giận trong lòng bùng phát, giọng nói có chút ảm đạm: “Em yên tâm, về phía mẹ của em anh sẽ tự mình tới giải thích, nhưng còn em không phải cũng nên cho anh một lời giải thích hay sao?”



“Anh nghi ngờ em và Sở Úy Dạ sao?” Bạch Lộ cắn chặt môi, tuy cô biết sự việc vừa rồi bản thân cô chắc chắn cần phải giải thích với Lương Phi Phàm, nhưng bị anh ấy hỏi một câu như vậy, cô dốt cuộc cũng cảm thấy có chút không thoải mái, “…anh thật sự muốn nghe em giải thích, vậy em có thể giải thích cho anh nghe, ngày hôm đó thật sự là….”



“Bây giờ cũng không cần giải thích vội, đợi về tới nhà anh rồi, anh sẽ có thời gian ngồi nghe em giải thích”.



Anh giơ tay lên chỉnh lại cổ áo, sự bực bội trên khóe mắt vẫn chưa hề biến mắt, Bạch Lộ



Tuy anh ấy muốn nghe cô giải thích, nhưng đối với việc này, đối với một người từ đầu tới cuối đuối lý như cô mà nói, cũng sẽ không lựa chọn tính khí nóng nảy mất bình tĩnh như vậy mà giải thích.



Vấn đề giữa hai người bọn họ quá nhiều rồi, cô quả thật không muốn có thêm bất cứ chuyện gì nữa…



Biệt thự của Lương Phi Phàm nằm ở trên đỉnh núi, Bạch Lộ không phải là lần đầu tiên tới đây, cô vẫn còn nhớ lần trước qua đêm ở đây cùng là vì Sở Úy Dạ.



Nhưng mối quan hệ và thân phận của hai người khi đó không giống như bây giờ.



Quan Triều sau khi đưa hai người về tới biệt thự, liền nhận lệnh của Lương Phi Phàm, lại lái xe tới nhà của Bạch Lộ, có lẽ là giúp anh ấy đi chuyển lời tới Tần Trân Hy.



Lương Phi Phàm dẫn người vào trong phòng, cởi áo khoác ngoài ra, thuận thế dựa vào ghế sô pha. Anh nhìn Bạch Lộ đứng bên cạnh ghế so pha không hề nhúc nhích, hàng lông mày dài khẽ nhăn lại, ngón tay khẽ cử động.



Đôi môi mỏng khẽ mím lại định nói gì đó, người phụ nữa đứng cách đó không xa nhanh hơn anh một bước, mở miệng nói.



“Thật ra chuyện ngày hôm đó…. Không phải giống như trong bức ảnh mà anh nhìn thấy đâu, Sở Úy Dạ anh ta đột nhiên tới tìm em, em không kịp trở tay, anh ta đúng là….hôn em”.



Ngón tay của Lương Phi Phàm nhẹ nhàng gõ lên tay vịn của ghế sô pha, nghe xong những gì cô nói mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô, nói: “Qua đây”.



Bạch Lộ sững người, có chút không hiểu.
Anh vừa nói với cô, kết hôn, những lời nói đó không phải chỉ là trò đùa, cũng không phải là buột miệng nói ra trong lúc nhất thời động tình, mà đó là kết quả sau khi anh đã suy nghĩ cẩn thận.



Anh biết, bây giờ những khó khăn và trở ngại trước mắt bọn họ quá nhiều, có một số chuyện anh có thể giải quyết được, nhưng có một số chuyện anh hoàn toàn bất lực.



Hoàn toàn bất lực.



Đúng vậy, cho dù anh ta gần như là một người đàn ông có thể hô mưa gọi gió, nhưng có những lúc không thể làm gì được.



Nhưng anh không thể cứ mặc kệ để cô tiếp tục như vậy, anh đã thử để người nhà của anh tiếp nhận cô, nhưng bọn họ hết lần này đến lần khác đều muốn đẩy cô ra.



Nếu anh cứ tiếp tục không có bất cứ hành động gì, đến lúc đó cô sẽ hoàn toàn bị đẩy ra khỏi anh.



Cánh môi mỏng của Lương Phi Phàm khẽ trùn xuống, ngón tay thon dài gẩy gẩy tàn thuốc, nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng trong con ngươi là một loạt cảm xúc lẫn lộn nhìn về phía trước.



Mặc dù biết rằng, kết cục của việc tự mình âm thầm đăng kí với cô ấy có thể dẫn theo hàng loạt phản ứng quyết liệt. Đến lúc đó, Diệp thị, còn có cả bên phía tổng bộ của Lương thị, nhất định sẽ có người làm ầm lên. Nhưng, chuyện làm ăn, danh lợi, quyền thế những thứ anh đã từng coi trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Bây giờ nghĩ tới, cũng chỉ có vậy mà thôi.



Anh muốn bảo vệ cô, bảo vệ đứa con chỉ thuộc về hai bọn họ còn đang nằm trong bụng cô, anh rất muốn cho cô một ngôi nhà hoàn chỉnh.



Anh đã từng nói với cô rất nhiều lần, sẽ không để cô phải chịu ấm ức, nhưng những gì cô ấy phải chịu quá nhiều rồi, con đường duy nhất bây giờ mà anh có thể đi, cũng chỉ có con đường yêu cô mà thôi.



Một điếu thuốc rất nhanh được hút hết, Lương Phi Phàm cầm cái gạt tàn thuốc ở bên cạnh lên, dập lửa trên đầu mẩu thuốc lá đi, sau đó đi vào trong phòng.



Bạch Lộ vẫn chưa tỉnh lại, cô ngủ rất sâu. Lương Phi Phàm cầm ví từ trong túi xách của cô ra, sau đó rút chứng minh thư lên, anh nhìn thời gian được viết trên đó, sinh nhật ngày 15 tháng 10.



Hôm nay là mùng 10 rồi, chỉ còn năm ngày nữa là tới ngày 15.



Trong lòng anh đã có chủ ý.



Lúc đi ra ngoài ban công một lần nữa, trong tay của Lương Phi Phàm cầm thêm một cái điện thoại, anh ấn một dãy số, rất nhanh cuộc gọi được kết nối, anh thấp giọng nói.



“Điều tra giúp tôi tên phóng viên hôm nay là của báo nào?”.



Hiển nhiên hiệu suất làm việc của Quan Triều rất cao, một lúc sau, anh ta đã điều tra rõ ràng, lập tức gọi điện lại báo cáo tình hình. Xem thêm...