Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 140 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


Y như lúc đi học, khi vừa tập viết chữ, cô học viết tên của mình, từng nét từng nét một, chỉ sợ sẽ viết sai. Nhưng mỗi một nét bút là một hàng nước mắt của cô, đợi đến khi cô viết xong tên mình, cô mới phát hiện ra vùng kí tên đã ướt đẫm một mảng.







Lúc ra khỏi cục dân chính, vẫn là Lương Phi Phàm ôm cô. Cô khóc sướt mướt, vùi đầu vào ngực anh. Tâm trạng của Lương Phi Phàm cũng vui vẻ chưa từng thấy. Anh đặt cô vào trong xe, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, rồi bỗng áp sắt vào mặt cô, hôn lên môi cô.



Răng môi chạm vào nhau, Bạch Lộ nhận lấy hết mọi tình cảm của anh, cuối cùng, anh kề môi mình vào môi cô, nói: “Bà xã, đừng khóc.”



Cô không nhịn được ôm lấy vòng èo rắn rỏi của anh, áp đầu vào lòng anh, nghẹn ngào gọi: “Ông xã.” Cô ra sức hít sâu vào.



“Đồ ngốc, có phải lấy anh làm em thấy áp lực lắm không? Sợ anh phá sản thật sao?” Lương Phi Phàm lại rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô.



Bạch Lộ lắc đầu nguầy nguậy.



“Vậy thì khóc cái gì chứ?”



“… Em… cảm động.” Đúng là từ sau khi mang thai, cô ngày càng mau nước mắt.



Lương Phi Phàm cười rộ lên: “Đừng khóc, nếu không nhóc trong bụng em lại tưởng bố nó đang bắt nạt mẹ đấy.”



Bạch Lộ xì một tiếng, nín khóc mỉm cười: “… Con còn nhỏ lắm, sao biết em đang khóc được.”



“Anh còn có chuyện muốn nói với em.” Chuyện về cuộc thi thiết kế, Lương Phi Phàm đã quyết định sẽ nói cho cô biết sau khi hai người đăng ký kết hôn, vì vậy bây giờ là thời cơ tốt nhất.



“Chuyện gì?”


Diệp Lân cười tự giễu: “Phi Phàm, em không biết cảm giác hiện tại của mình là vui vẻ hay là buồn bã nữa.”



Lương Phi Phàm không có bao nhiêu kiên nhẫn: “Cô biết vì sao tôi tới đây tìm cô rồi đấy.”



“Hiện tại anh bằng lòng tới tìm em chỉ là vì Bạch Lộ sao?”



“Diệp Lân.”



Lương Phi Phàm nhíu mày, khuôn mặt điển trai lạnh lẽo thêm vài phần, giọng nói trầm thấp, từng câu từng chữ đều để lộ sự mất kiên nhẫn: “Có một số chuyện tôi đã nói rõ rãng rồi, giữ lại chút tôn nghiêm cho mình đi.”



Đôi môi đỏ tươi của Diệp Lân hơi run lên, vẻ mặt ảm đạm như vừa bị nhục mạ. Nhưng chút tôn nghiêm còn sót lại khiến cô ta cố gắng chịu đựng. Cô ta siết chặt túi xách của mình, hận không thể dồn hết mọi sức lực vào chiếc túi trong lòng bàn tay.



- --- Cô ta là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp, cô ta là Diệp Lân, là con gái của Diệp Tử Kiệt, muốn cái gì mà chẳng được?



Nhưng cô ta lại muốn có được người đàn ông này, ngay từ khi còn nhỏ cô ta đã dành hết mọi tình cảm cho anh. Và rồi đến cuối cùng, ngay cả một ánh mắt cô ta cũng không chiếm được.



Những gì mà cô ta trả giá, chẳng lẽ lại không đáng một đồng thế sao?



Mà Bạch Lộ… có thể mang lại cho anh cái gì?



Chỉ có tại họa mà thôi! Anh thà ôm lấy một quả bom hẹn giờ, cũng không muốn liếc nhìn cô ta…



Diệp Lân cắn môi, một hồi lâu sau mới bình phục được những oán giận trong lòng. Cô ta còn muốn chiến đấu dài lâu, lúc này không thể nhận thua được.



Diệp Lân lấy một tờ giấy từ trong túi xách ra đưa cho Lương Phi Phàm, giọng nói đã khôi phục vẻ cao ngạo thường ngày: “Đây là tài liệu mà một người bạn làm truyền thông của em đưa cho em. Bởi vì mối quan hệ của em và cậu ấy không tệ nên mới hé lộ với em trước. Phi Phàm, anh bảo Bạch Lộ đi tham gia cuộc thi thiết kế gì đó, còn để Buck làm giám khảo, bây giờ đã có kết quả rồi. Nếu em đoán không sai thì ngày mai sẽ công bố đúng không? Trong thành phố A còn có ai biết Bạch Lộ là học trò của Buck không? Bọn họ có biết người cử hành cuộc thi thiết kế không? Mối quan hệ của anh và Buck, và với Bạch Lộ?” Xem thêm...