Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 141 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


Đúng vậy, ở thành phố A không có ai biết, thực ra quan hệ giữa Lương Phi Phàm và Buck vẫn luôn tốt đẹp, càng không ai biết rằng, cách đây không lâu, Bạch Lộ cũng quen Buck, thậm chí còn làm học trò của anh.



Mà cuộc thi thiết kế lần này, trùng hợp làm sao, Bạch Lộ tham gia, còn Buck là ban giám khảo.



Phiếu bầu quan trọng nhất giúp Bạch Lộ có cơ hội trổ hết tài năng, lại chính là của Buck.



Dù Lương Phi Phàm biết rõ, Buck không phải người lấy việc công làm việc tư, anh ta bỏ phiếu ủng hộ nhất định là bởi tác phẩm của Bạch Lộ đã đạt yêu cầu của mình. Thế nhưng nếu quan hệ của ba người họ lộ ra, chỉ cần người nào cố tình thêm mắm dặm muối vò, vậy thì chắc chắn mọi người sẽ cho rằng, ngôi quán quân của Bạch Lộ không phải có được nhờ thực lực.



...



Lương Phi Phàm nhíu mày, giơ tờ giấy trong tay lên, giọng nói hơi nghiêm nghị: "Ai đưa cho cô cái này? Tôi cần một cái tên".



"Em sẽ không nói cho anh".



"Diệp Lân!".



"Phi Phàm, anh có thể không niệm tình xưa, ngay cả việc gặp em cũng làm anh cảm thấy lãng phí thời gin, nhưng em không phải người lạnh lùng bạc bẽo như vậy". Diệp Lân mím môi, sau đó hơi nhếch lên, nở nụ cười không biết có phải đang tự giễu hay không: "Anh xem, em có cơ hội khiến Bạch Lộ cả đời không ngóc đầu lên được trong giới thiết kế, nhưng em không nỡ".



"Nếu en đoán không nhầm, ngày mai sẽ công bố kết quả cuộc thi thiết kế, thí sinh tham gia lần này có đến hơn 3000 người, lần này có thể coi như Bạch Lộ một phát thành danh, hơn nữa còn móc nối được với chính phủ, tương lai sau này của cô ta quá sáng lạn, đúng không?".



"Cô muốn gì?".



Dù nói dễ nghe đến mấy, thì cũng vẫn là uy hiếp trá hình, Lương Phi Phàm sao có thể không hiểu.



Đôi mắt sắc bén của anh híp lại, bước lên một bước, dùng khí thế lấn át Diệp Lân: "Đừng thừa nước đục thả câu, nói điều kiện của cô đi".



Diệp Lân say mê nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, khuôn mặt anh mới hoàn mỹ làm sao, nhất là đôi mắt kia...



Cô không nhớ bản thân bắt đầu thích anh từ khi nào, có lẽ lẽ hồi thiếu nữ, cũng có thể là thuở ngây thơ chưa biết tình yêu là gì, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, đã nhiều năm như vậy trôi qua.



Anh là của cô, không phải sao? Anh vốn là của cô, dù anh có yêu cô hay không, nhưng cô nhất định phải trở thành người phụ nữ ở gần trái tim anh nhất.



Cô ta bước lên hai bước, nũng nịu ngả vào người Lương Phi Phàm, đột nhiên vươn tay đặt lên ấn đường của anh, trong đối mắt có thể khiến vô số phụ nữ say đắm, lúc này tràn ngập hình ảnh của mình, cảm giác vi diệu này khiến cô ta ảo tưởng rằng, mình được in sâu trong lòng anh.




"Mấy hôm trước Buck gọi điện cho anh, kết quả cuộc thi thiết kế bọn họ đã có rồi". Anh ghé sát vào tai cô, cắn nhẹ vành tai nhạy cảm của cô: "...Bà Lương của anh, đúng là đã trổ hết tài nghệ đấy".



Mặc dù trước đây đã mơ hồ có cảm giác mình sẽ đạt được thành tích cao, nhưng khi thực sự nghe anh nói ra, lại là một cảm giác hoàn toàn khác.



Cô vươn tay ôm cổ Lương Phi Phàm, vì hưng phấn nên hơi lạc giọng: "...Thật, thật sao? Thật vậy sao?...Em trổ hết tài nghệ ư...trổ hết tài nghệ...Có phải là em đứng thứ nhất không? Em làm tốt nhất? Thật sao? Phi Phàm...Không thể tin được, thật không thể tin được!".



"Thật". Lương Phi Phàm nhíu mày: "Đừng xúc động quá, cẩn thận đứa bé".



"Em vui quá!". Cô ôm chầm lấy anh, chỉ muốn nhảy cẫng lên, ríu rít trong lòng anh: "Em vui lắm ấy, em thật không ngờ...Phi Phàm, cảm ơn anh...Nếu không nhờ có anh luôn khích lệ em, em sẽ không có ngày hôm nay, cảm ơn anh".



Nói xong, mắt đã hơi cay cay.



Đúng vậy, nếu như không có Lương Phi Phàm, thì làm sao có Bạch Lộ ngày hôm nay?



Anh vẫn luôn giúp đỡ cô, đi cùng cô về phía trước, luôn chỉ rõ phương hướng cho cô.



Khoảnh khắc này, Bạch Lộ thực sự cảm thấy, đời này mình sẽ không gặp được người đàn ông nào tốt hơn Lương Phi Phàm, và cuộc đời này cô có được anh, là một chuyện hạnh phúc chừng nào...



Lương Phi Phàm nhìn cô hết cười lại khóc, không kìm được thở dài một hơi: "Làm sao mà không dám tin chứ? Bà Lương của anh là giỏi giang nhất, lẽ nào mắt nhìn của anh kém vậy sao?".



"...?". Người này đúng là, không biết đang khen cô hay khen chính mình nữa.



"Ngày mai sẽ công bố kết quả cuộc thi". Lương Phi Phàm trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn nói nốt nửa câu sau: "Bạch Lộ, thực ra anh nói cho em biết kết quả trước, còn có nguyên nhân khác".



Bạch Lộ hít một hơi: "Nguyên nhân gì?".



Lương Phi Phàm vươn tay áp lên má cô, chậm rãi thở ra một hơi, nói: "Người đạt giải cuộc thi, sẽ được sắp xếp ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, thời gian là một năm rưỡi".



Không ngoài dự liệu, cô gái trong lòng bỗng cứng đơ người.



Niềm vui đang hiện trên khuôn mặt cô dường như đông cứng lại, sau đó dần dần biến mất. Xem thêm...