Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 142 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


Bạch Lộ cắn môi, giọng nói hơi chua chát: "...Anh muốn em ra nước ngoài đào tạo sao?". Lương Phi Phàm đã đoán trước cô sẽ có vẻ mặt như thế, nhẹ nhàng hôn vào trán cô nói: "Anh biết bây giờ em không muốn đi, nhưng Bạch Lộ, đây là một cơ hội tốt, em không nên bỏ qua cơ hội này vì anh, biết không? Thực ra cũng chỉ là xuất ngoại mà thôi, nếu em nhớ anh, anh có thể bay sang thăm em, một năm rưỡi sẽ qua nhanh thôi. Ở bên kia anh đã giúp em chuẩn bị hết rồi, em không phải bận tâm gì cả".



"Nhưng mà, em đang mang thai".



Một năm rưỡi, đến lúc đó con cô cũng đã chào đời, cô không phải lo lắng gì cả, nhưng cô thì ở nước ngoài, con thì ở trong nước, hai người xa nhau cho dù có phương tiện giao thông hai mẹ con cũng không thể gặp nhau mỗi ngày.



Từ trước tới nay cô chưa từng có cảm giác như vậy, chỉ nghe đến việc mình phải ra nước ngoài một năm rưỡi đã khiến cô đau lòng. Mà nỗi bất an cố kìm nén dưới đáy lòng, giống như bị tiêm thuốc kích thích, điên cuồng giằng xé trong cơ thể.



Cô sợ phải xa anh.



"...Em không muốn đi, Phi Phàm, em không muốn ra nước ngoài đâu". Cô lắc đầu, tay ôm chặt cổ anh, khuôn mặt dựa vào ngực anh, khẽ nói: "Em biết mình tùy hứng, nhưng em không muốn, em muốn ở bên cạnh anh, một bước không rời".



Xung quanh họ có rất nhiều nhân tố đáng lo ngại, cô sợ chỉ một chút lơ là sẽ để mất anh.



"Bạch Lộ...".



Cô ấy đang ở trong lòng mình, cô ấy ôm mình, dịu dàng nói -- Em không muốn rời xa anh.



Bất kỳ người đàn ông nào cũng không chịu đựng được.



Lương Phi Phàm yêu cô rất nhiều, anh không nỡ nhìn cô rơi niowcs mắt, nhưng bây giờ anh không thể không giục cô rời xa anh. Anh không hề muốn cô rời đi, kỳ thực ra nước ngoài đào tạo hay không với anh mà nói cũng không phải để cho cô có cơ hội gì. Chỉ cần anh muốn, tất nhiên cũng có thể để cô ở lại thành phố A. Cô là người có tài, nhất định có thể phát triển được.



Nhưng bây giờ...bên cạnh anh có quá nhiều việc khó khăn, anh sợ không có thời gian quan tâm đến cô.



"Em không muốn đi".



Bạch Lộ nghẹn ngào ôm chặt Lương Phi Phàm, nức nở nói: "Em không muốn xa anh. Thì ra anh vội vàng đưa em đến Cục dân chính đăng ký là để đưa em ra nước ngoài sao? Anh đừng nghĩ em là vợ anh rồi, đưa em xuất ngoại là yên tâm. Đợi lúc em ra nươc ngoài rồi không trở lại nữa, còn tìm một anh tây nào đó...".



"Em dám!".




Hắn cười khẽ, giọng nói đầy thờ ờ: "Hai con hồ ly già này, nửa đời trước vẫn hợp tác cùng có lợi, giờ đột nhiên lại quay sang cắn nhau, vậy mà vẫn còn liên hệ?".



"...?".



"Cậu đi điều tra thêm đi". Sở Úy Dạ ném tài liệu xuống mặt bàn, hai chân đan chéo, ngả người ra ghế sopha, ung dung giao phó: "Làm rõ quan hệ giữa Lương Kiếm Nam và Diệp Tử Kiệt cho tôi, còn nữa...Chuẩn bị thả chút tin tức, nói Tập đoàn Viễn Đông chúng ta, có hứng thú hợp tác với Lương thị".



Trợ thủ sửng sốt, có lẽ vì không hiểu sao ông chủ của mình lại đưa ra yêu cầu như vậy. Lẽ nào, không phải Sở tổng đang trông mong Lương thị nhanh chóng sụp đổ sao? Một cơ hội tuyệt hảo như thế, Viễn Đông bọn họ chỉ cần ngồi xem hưởng lợi là được, chẳng cần bỏ ra một chút sức lực gì, giờ vì sao lại...



Thời điểm mấu chốt này, đừng nói là thả tin tức này ra, chỉ cần có một chút biến động tí ti, cũng có thể thay đổi toàn cục.



"Sở tổng, tôi có phần...không hiểu".



"Cậu không cần hiểu, cứ làm theo là được".



Sở Úy Dạ búng ngón tay, lại rót rượu vang vào ly của mình, hắn nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt lúc sáng lúc tối, giọng nói oai nghiêm trở nên ngà say vì có men rượu.



"Như vậy, cô ấy mới chủ động đến tìm tôi".



Lúc Lương Phi Phàm mở cửa đi vào, đúng lúc Buck ném chiếc phi tiêu găm chuẩn vào hồng tâm.



"Muộn thế này rồi, không ở nhà với vợ yêu mà lại đến đây tìm tôi làm gì?".



Buck lấy một chiếc phi tiêu ở bên cạnh, giơ cao lên trước mặt, ngắm ném.



Lương Phi Phàm đi tới, giành lấy chiếc phi tiêu anh ta đang chuẩn bị ném, nghiêm túc nói: "Tôi đến tìm anh vì chuyện công bố kết quả cuộc thi thiết kế ngày mai".



Buck lười biếng liếc mắt nhìn anh, hừ một tiếng: "Làm sao? Cô gái của anh không muốn đi phải không?". Xem thêm...