Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 143 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


“Cô ấy không muốn ra nước ngoài.”



“Vậy anh nghĩ sao?”



“Tôi không nghĩ gì cả, cô ấy không đi thì tôi sẽ không để cô ấy đi.” Lương Phi Phàm nói: “Thật ra cô ấy có tài thế nào, anh và tôi đều hiểu rõ. Ra nước ngoài tuy rằng là sự trợ giúp rất lớn cho cô ấy, nhưng giờ cô ấy đã mang thai rồi, cũng rất bất tiện. Nếu cô ấy thật sự không muốn đi, tôi sẽ không miễn cưỡng cô ấy.”



“Chà, quả là người đàn ông tốt, tôi cho anh một cái “like”.”



Lương Phi Phàm chẳng có hứng đùa với anh ta, anh lấy một điếu thuốc ra, từ từ hút rồi nói: “Hôm nay tôi đến tìm anh còn có nguyên nhân khác.”



“Sao vậy?”



“Cuộc thi thiết kế xảy ra chút chuyện.”



......



Anh sợ về sau lỡ như có tình huống đặc thù gì xảy ra thì có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của Buck, thế nên Lương Phi Phàm ngừng một lát, cuối cùng cũng nói hết với Buck những gì Diệp Lân đã nói với anh.



Buck lại có vẻ chẳng để ý mà nhún vai, nhưng trong giọng nói cũng có đôi chút sa sút: “Thích làm gì thì làm, anh tưởng tôi để ý đến cái danh hiệu đứng đầu giới thiết kế này sao?”



Ngừng một lát, Buck lại buồn rầu nói: “Nếu thật sự xảy ra chuyện thì làm lớn lên một chút cũng tốt, như thế có lẽ người nào đó mới có hành động.”



Lương Phi Phàm biết, quả thật Buck ở nước ngoài có một người phụ nữ, hơn nữa còn là kiểu muốn yêu mà yêu không được. Nhưng anh không hề biết rõ người đó là ai, Buck trước giờ cũng không chịu nói, chỉ thỉnh thoảng nhắc đến vài lần. Lương Phi Phàm hiểu rõ tính cách của Buck, lúc anh ta muốn nói thì tự bản thân anh ta sẽ nói, còn nếu đã không muốn nói thì có hỏi, anh ta cũng sẽ đổi chủ đề.



Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, Lương Phi Phàm dừng vài phút rồi tiếp tục hút thuốc. Đến khi hút xong rồi, thấy Buck đang hướng ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, có vẻ không muốn nói chuyện, anh đành đứng dậy nhìn đồng hồ, thấy cũng không còn sớm nữa bèn nói.



“Tôi đi trước đây.”




Tần Trân Hy nhìn bà, có thể cảm nhận được người phụ nữ này cũng không có ác ý gì với bà.



Thật ra trước khi đến đây bà đã biết, mục đích Lí Đường Lâm tìm bà là gì.



Vốn dĩ thật sự tưởng rằng người phụ nữ này sẽ nói lời ác ý với bà, nhưng rõ ràng là bà đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Tần Trân Hy yên lặng vài phút rồi nói: “Bà muốn nói gì với tôi thì nói thẳng đi.”



“Tôi muốn nói gì với bà, trong lòng bà chắc hiểu rõ.” Lí Đường Lâm khẽ thở ra một hơi, nhiều năm làm phu nhân nhà giàu đương nhiên sẽ không giống những người phụ nữ tầm thường. Cho dù trong lòng thấy không dễ chịu thì bà cũng sẽ không mất mặt mũi trước Tần Trân Hy: “Có nhiều chuyện đã qua nhiều năm rồi, thật ra tôi cũng không định truy cứu gì nữa, nhưng có vài lời... tôi thấy cần phải nói rõ với bà.”



“Mời bà nói.”



“Chuyện của Bạch Vân, tôi biết bà cũng biết rõ. Năm đó thật ra là tôi quen ông ấy trước, ông ấy cũng yêu tôi... nhưng kết quả ông ấy lại kết hôn sinh con với bà. Những chuyện này cũng không có gì để nói, đều là sự lựa chọn của ông ấy thôi. Tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, nhưng là một người phụ nữ, tôi không cách nào quên được mối tình đầu của mình. Bà Tần, tôi nghĩ bà có thể hiểu được cảm nhận của tôi, nên hôm nay tôi tìm bà chỉ có một mục đích, chính là không hy vọng con gái bà ở cùng con trai tôi.”



Tần Trân Hy không hề thấy ngạc nhiên. Lí Đường Lâm tìm bà còn có thể vì chuyện gì nữa chứ. Chắc chắn là chuyện về Bạch Lộ và Lương Phi Phàm.



Bà dừng một lát, hơi thả lỏng bản thân rồi nói: “Tôi có thể hiểu cho chỗ khó của bà, nhưng tôi không thể ủng hộ cách nói của bà được. Chuyện của tụi nhỏ dù sao cũng là chuyện của chúng. Tụi nhỏ có thế giới riêng của chúng. Cho dù tôi và bà nói rằng bà không đồng ý cho con trai bà và con gái tôi bên nhau thì tôi cũng không ngăn cản được chúng đến với nhau. Chuyện này, tôi tin bà rõ hơn tôi.”



Sắc mặt Lí Đường Lâm thay đổi: “Chẳng lẽ bà mong chúng nó bên nhau sao?”



“Tôi chẳng mong cái gì cả, chúng có thể ở bên nhau thì đó là con đường do chúng tự lựa chọn.”



Tần Trân Hy thấy trong mắt Lí Đường Lâm đều là vẻ không cam lòng, ngoài mặt tuy luôn nói là không sao, nhưng rõ ràng đang mâu thuẫn với lời nói của mình. Bà cố kiềm tiếng thở dài rồi nói: “Tôi biết, thật ra bà chỉ không muốn nhìn thấy mẹ con chúng tôi, vì với bà mà nói, sự tồn tại của chúng tôi bây giờ sẽ khiến bà thấy khó chịu.”



“Nếu bà đã biết thì tôi cũng không giấu giếm nữa.”



Lí Đường Lâm dời tầm mắt, có chút cứng ngắc nói tiếp: “Quả thật tôi không thích nhìn thấy hai người. Tôi nghĩ chuyện năm đó, nếu đổi lại là bà, thì giờ bà cũng không muốn thấy tôi đâu. Nhưng Bạch Vân đã mất nhiều năm vậy rồi, quả thật tôi không biết, tôi không muốn oán hận nữa. Chỉ là tôi chắc chắn không thể chịu nổi chuyện con gái của Bạch Vân và bà lại thành con dâu của tôi.” Xem thêm...