Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 149 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


Bác sĩ Trương vừa nghe, nhất thời cảnh giác: “Cô Diệp, có việc gì cần dặn dò cô cứ việc nói, lúc trước tôi đã nói, trước đây nếu không phải ông Diệp giúp đỡ tôi như vậy, tôi cũng sẽ không thể có ngày hôm nay. Vì vậy cho dù thế nào, chỉ cần cô Diệp dăn dò, bất kể là lên núi đao xuống biển lửa, tôi đều sẽ nghe theo!”



“Bác sĩ Trương, thư giãn đi.”



Diệp Lân từ sô pha đứng lên, cười dịu dàng, không có ác ý: “Tôi đâu có để ông lên núi đao xuống biển lửa, nhưng mà trước mắt quả thực là có việc cần đến bác sĩ Trương, một cái nhấc tay của ông.”



“Cô Diệp, cô dặn dò là được.”



“Cũng không phải là việc quá khó khăn, tôi chỉ là không thích thứ trong bụng kia của Bạch Lộ lắm. Bác sĩ Trương, bác sĩ các ông có cách đúng không? Thần không biết quỷ không hay, tới lúc đó cứ nói là ngoài ý muốn...”



Bác sĩ Trương đột nhiên biến sắc, rất nhanh liền rũ mi mắt xuống.



Quả thực ông là dựa vào Diệp Tử Kiệt mới có thể vào được bệnh viện tốt nhất của thành phố A, cho nên mấy năm nay, ông chưa hề dám phụ lòng người nhà họ Diệp, cũng vẫn luôn nghe lời Diệp Tử Kiệt và Diệp Lân. Nhưng mà trước đây bọn họ cũng là thỉnh thoảng nghe ngóng về bệnh tình của mấy người nhà họ Lương, rồi tiết lộ một chút mà thôi, bây giờ lại...



Đó là một mạng người đấy!



Anh vẫn là một bác sĩ, lương y như từ mẫu, lòng dạ bác sĩ Trương vẫn chưa ác độc tới mức đó, tất nhiên là có chút do dự.



Diệp Lân thấy anh không có sự nhiệt tình vừa rồi, nhíu đôi mày thanh tú, nhưng thật ra ẩn giấu sự tức giận, sau một lát, mới vờ như không có chuyện gì xảy ra nói: “Bác sĩ Trương, thời gian ông ở Nhất Viện cũng không ít nhỉ? Nói thật lòng, tôi vẫn luôn cảm thấy nhân phẩm y đức của ông rất tốt, thực ra vị trí viện trưởng Nhất Viện này... ông không có hứng thú sao?”



“Thế này nhé, ông giúp tôi làm tốt chuyện này, tới lúc đó tôi sẽ nói bố tôi mở rộng quan hệ, nhất định sẽ để ông ngồi lên chiếc ghế viện trưởng, thế nào?”



“... Cô Diệp, không phải là tôi không muốn giúp cô, chỉ là... việc này thật sự không phải là chuyện đùa. Cô cũng biết đấy, Lương thiếu cậu ấy... rất quan tâm tới đứa con trong bụng Bạch Lộ, tôi không có cơ hội ra tay. Bây giờ cô ấy đã qua thời gian ba tháng an toàn rồi, thực ra thai nhi vô cùng ổn định, tuy thân thể xương cốt của cô Bạch không phải đặc biệt tốt nhưng sinh con không phải là chuyện dễ, tôi cũng không thể khiến con cô ấy... Hơn nữa, nếu để nhà họ Lương biết chuyện, tôi thật sự sợ mình...”



“Sợ cái gì?”
Lương Phi Phàm bước nhanh ra khỏi bệnh viện, đợi lúc lên xe mới rút một điếu thuốc ra, cứ như thế ngồi trong xe, hút từng ngụm từng ngụm, mùi khí ni-cô-tin bây giờ lại trờ thành người bạn tốt nhất, trong không gian tĩnh lặng, chậm rãi nuốt trọn tất cả sự nôn nóng trong lòng anh.



Nói ra?



Chuyện như thế, bảo anh nói ra như thế nào?



Lương Phi Phàm giơ tay ấn lên lông mày mình, một tay cầm điếu thuốc, khuỷu tay đặt lên cửa sổ xe, thỉnh thoảng lại ấn lên lông mày, vẻ mặt anh nghiêm nghị. Bây giờ chỉ có một mình anh trên xe, anh không hề che giấu sự tàn nhẫn ác độc trên người mình, nhiệt độ cả khoang xe dường như đều xuống tới điểm đóng băng.



Anh không phải là một người cổ hủ, cho dù đời trước có những ân oán khúc mắc gì cũng được. Thực ra anh chưa từng nghĩ tới muốn liên lụy đến Bạch Lộ, người phụ nữ đó… là người mà kiếp này anh yêu nhất, khát vọng của anh chỉ là mong muốn cô được bình an hạnh phúc.



Thế nhưng đồng thời anh cũng rất hiểu, những chuyện giữa mẹ anh và mẹ cô, hôm nay đã để anh hiểu ra, ngày mai cũng có thể để cô biết được, anh không hề muốn cô dính vào vòng xoáy này. Vốn dĩ cô đã không có được sự yêu thương từ người nhà, nếu như lại xảy ra chuyện gì nữa, tới lúc đó nhất định sẽ càng phiền phức hơn.



Lương Phi Phàm cảm thấy, bây giơ đưa cô đi, là tốt nhất.



Cho dù biết cô rất bướng bỉnh, nhất định sẽ oán hận mình, nhưng bây giờ, anh đã không còn cách nào khác nữa rồi.



Bất lực… Lần đầu tiên trong đời Lương Phi Phàm cảm thấy bản thân lại có cảm giác như thế, cảm thấy rất bất lực.



Những lời Lí Đường Lâm nói với Tần Trân Hy, anh không thể coi như không có chuyện gì xảy ra cả. Ngược lại, những lời đó giống như ma chú vậy, cứ hiện lên trong đầu anh. Mỗi lần hiện lên, anh cảm thấy mình không có cách nào để đối diện với Bạch Lộ. Bây giờ mới biết, Lương Phi Phàm anh bất quá cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, hỉ nộ ái ố, tất cả những tâm trạng cũng có thể lay động anh, càng là người quan tâm, mới sẽ càng căng thẳng, lại càng lo lắng bất an.



Rốt cuộc phải thế nào mới có thể khiến anh thản nhiên đối mặt mọi thứ đây?



Người đàn ông mà mẹ anh yêu – lại là bố của vợ anh, mà sự tồn tại của anh, chẳng qua chỉ là mẹ anh vì để báo thù bố của vợ mình… Xem thêm...