Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 150 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


Anh là một người kiêu ngạo cỡ nào chứ? Đánh đâu thắng đó, mọi việc đều thuận lợi, nhưng… Giờ đây, anh lại phát hiện sự tồn tại của mình chính là một trò cười, mỗi ngày phải anh đối mặt với người phụ nữ mình yêu sâu đậm, là con gái của người đàn ông kia…



Cho tới nay, Lương Phi Phàm chưa bao giờ có cảm giác như thế này, nước sâu lửa bỏng, dày vò, thật sự là dày vò.



Anh không muốn tổn thương cô, nhưng lại không thể lập tức đối mặt với cô.



Nên, con đường duy nhất còn lại chính là đưa cô đi.



Anh cần chút thời gian… Thời gian để anh có thể tiếp thu tất cả, tiêu hóa tất cả.



Thuốc đã cháy đến cuối rồi, ánh mắt Lương Phi Phàm cô đơn rơi trên cái đốm màu đỏ tươi, nhẹ nhàng gảy tro, cuối cùng mới vứt nó vào trong một thùng rác bên ngoài xe không xa một cách chuẩn xác, sau đó lại rút một điếu, châm lửa…



Động tác lặp đi lặp lại đó của anh làm trong suốt 2 tiếng trong xe, anh cảm thấy lưỡi của mình cũng tê dại hết cả rồi, khi sờ vào hộp thuốc trên đồng hồ xe thì mới phát hiện hộp thuốc đầy đã bị anh hút hết rồi.



Anh giơ tay ấn huyệt thái dương đau nhức, vo hộp thuốc thành hình tròn rồi cũng vứt vào trong thùng rác. Sau đó khởi động xe…



...



“Sở tổng, đây là tin tức mới nhất.”



Trợ lý để một xấp ảnh lên trên bàn làm việc của Sở Uý Dạ, hắn rút một tấm trong đó, là ảnh Lương Phi Phàm ôm Bạch Lộ vào bệnh viện, ánh mắt Sở Úy Dạ trở nên nghiêm trọng hơn: “Cô ấy vào viện rồi?”



“Từ hội trường đi ra liền vào viện ngay.” Trợ lý giải thích: “Nhưng tôi đã cho người đi điều tra rồi, cô Bạch không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là do cảm xúc kích động, có thể là mệt quá nên mới ngất đi.” Sở Úy Dạ vứt tấm ảnh đó sang một bên, cau mày: “Cô ấy giờ ở đâu?”



“Vẫn đang ở bệnh viện.”



“Phải nhập viện ư?”
Tần Trân Hy bật dậy, vẻ mặt càng thêm hoảng hốt.



“… Mẹ.”



Bạch Lộ cũng đứng dậy, nhưng Tần Trân Hy lại ấn vai cô, hơi miễn cưỡng thu lại biểu tình, nhưng giọng nói lại run rẩy rõ rệt: “Mẹ không sao.”



“Nhưng sắc mặt của mẹ kém quá.”



Tần Trân Hy nhanh chóng cúi đầu, Bạch Lộ nắm tay đang đặt trên vai cô của bà, lúc này mới phát hiện tay bà rất lạnh, cô nhíu mày: “Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì giấu con không?”



Người bên cạnh cô gần đây sao vậy? Đột như cứ kỳ lạ như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?



Tuy Bạch Lộ không phải là một người quá mẫn cảm, nhưng không phải là không có cảm giác gì. Trước đó là Lương Phi Phàm, sau lại là mẹ cô, cô nhạy bén cảm giác được nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó mà mình không biết.



“Mẹ thì có chuyện gì giấu con chứ?” Tần Trân Hy cười yếu ớt, hơi miễn cưỡng an ủi Bạch Lộ: “Con đừng nghĩ nhiều, đừng đứng mãi, ngồi đi. Khi mẹ đến thì chưa ăn gì cả, giờ ra ngoài ăn gì đó, dưới lầu có căn tin nhỉ?”



“… Có ạ.”



“Ừ, vậy mẹ đi ăn rồi quay lại.” Tần Trân Hy đi đến cửa lại đột nhiên nghĩ ra gì đó, hình như muốn tăng thêm sự thuyết phục, bà lại hỏi cô: “Con ăn chưa? Có cần mẹ mang gì về không?”



Bạch Lộ nhìn mẹ mình, vẫn lắc đầu: “Không ạ, con không đói, hơn nữa bệnh viện cũng có đồ ăn.”



Tần Trân Hy gật đầu, đi trong sự không tập trung.



Bạch Lộ suy nghĩ, vẫn cứ cảm thấy là lạ, cô dứt khoát khoác áo khoác của mình ở trên sô pha vào, đổi giày, sau đó vội vã chạy theo. Xem thêm...