Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 181 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


Cả ngày nay có lẽ cô không ngừng dày vò, có thể thấy được cô đã rất mệt mỏi. Ban đầu còn nói với anh một chút, tới lúc này lời cũng trở nên ít đi, chỉ ngây ngốc ngồi, bảo là muốn nhìn mặt trời mọc. Bây giờ mới tối, nhìn mặt trời mọc phải hơn 10 giờ nữa, cô lại thật sự có quyết tâm.



Khi sau lưng truyền tới tiếng bước chân Sở Úy Dạ nhạy bén phát hiện được, thời gian này người có thể tìm tới đây cũng có tới tám chín phần mười là Lương Phi Phàm. Anh cau mày, trong lòng ít nhiều có chút mâu thuẫn.



Anh có thể ở cạnh cô cả ngày lẫn đêm, thật ra cũng chỉ là ở bên cô một ngày một đêm mà thôi, nhưng người đàn ông này cũng không cho phép.



Dĩ nhiên là không cho phép.



Đối với Lương Phi Phàm mà nói, sự tồn tại của Sở Úy Dạ đã là một loại nguy hiểm.



Bạch Lộ biến mất nhiều giờ như vậy lại đều ở cùng với anh ta, anh chỉ cần nghĩ tới điều này đã không cách nào tỉnh táo được.



Sải bước tiến đến, Bạch Lộ ngồi trên đá cũng nghe được tiếng động sau lưng mình, vừa mới quay người đã thấy dáng người đàn ông cao ngất đang dung nhập trong bóng đêm đang tiến tới, nhìn qua cả người càng lộ vẻ thâm trầm.



Đôi mi thanh tú của cô biến sắc, cũng trắng bệch một chút, lúc thấy anh lại có biểu tình này hẳn coi như là… mâu thuẫn.



“Bạch Lộ, về cùng anh.”



Lương Phi Phàm lên tiếng, cũng không có thời gian nói nhảm quá nhiều, tìm cô bao lâu là anh lo lắng bấy lâu, bây giờ nhìn thấy cô cùng người đàn ông này đứng ở đây, trong lòng anh lửa cháy bừng bừng nhưng vẫn phải chịu đựng.



Không muốn nổi giận, dĩ nhiên cũng biết không nên nổi giận.
Lương Phi Phàm không có cách nào khống chế ưu tư của mình, dưới tình huống này một người như Bạch Lộ chưa bao giờ bảo vệ bất kỳ người đàn ông nào trước mặt anh đột nhiên thay đổi khiến anh khẩn trương cùng bất an. Đàn ông chỉ có thể dùng bá đạo che giấu những bất an trong lòng mình.



Anh đưa tay ghì chặt eo Bạch Lộ, hỏi: “Em nói cho anh, tên khốn Sở Úy Dạ kia đã làm gì với em?”



Bạch Lộ chỉ cảm thấy từ eo truyền đến đau đớn, thật ra thì không phải rất đau nhưng trong lòng cô không thoải mái, Lương Phi Phàm cao giọng chất vấn như vậy càng khiến cô rất không thoải mái, tất cả oán khí đều giống như đã nghẹn ở cổ hỏng khiến cô ngay cả nói chuyện cũng không muốn, nhìn cũng không thèm.



Cô mím chặt môi, dứt khoát cúi đầu xuống, không nói tiếng nào.



***



Lương Phi Phàm đã đi tới chân núi, xe đậu cách đó không xa nhưng cô gái trong ngực anh vẫn đang giận dỗi, không chịu lên tiếng, trong lòng anh càng có tư vị không thoải mái, giữa hai người vốn đã xuất hiện một cái hào sâu, lần này tốt rồi, còn tăng thêm một ít sương khói mờ mịt ở giữa.



Lương Phi Phàm đặt cô xuống gần xe, để lưng cô dựa vào cửa xe, hai tay giữa chặt hai bên người cô, cau mày tiến lại gần. Bạch Lộ mặt lạnh, đem gương mặt nhỏ nhắn ngoảnh sang một bên, Lương Phi Phàm liền đưa tay giữ cằm cô lại, để cho cô nhìn anh cường ngạnh.



“Bạch Lộ, đừng như vậy, nói chuyện với anh.”



Bạch Lộ cắn môi, mặt vẫn không ngẩng lên, mi mắt vẫn rũ xuống dưới, hai tay đang nắm áo sơ mi đẩy anh ra, vẫn không lên tiếng.



Lòng Lương Phi Phàm càng trầm hơn, môi mỏng cũng mấp máy, sau đó giọng nhỏ nhẹ mang theo mấy phần khẩn cầu: “Trước khi nói chân tướng mọi việc cho em em đã đồng ý với anh những gì? Bạch Lộ, em là vợ anh, biết không? Em nói xem, buổi tối em ở cùng một người đàn ông khác ở nơi hoang vắng như thế này, anh có thể không lo lắng cho em sao?”