Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 182 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


“Em vẫn định không nói chuyện với anh?”



“Được, em nói chuyện hai mươi năm trước của cha em, em không muốn gây chuyện với anh, muốn có không gian lắng động một chút. Nhưng bây giờ không nói chuyện với anh chính vì gã Sở Úy Dạ kia đúng không? Em vì người đàn ông kia mà tức giận với anh?”



Bạch Lộ cảm thấy, hôm nay Lương Phi Phàm thật là có chút bất chấp lý lẽ.



Môi cô khẽ giật giật, vừa muốn nói cái gì thì bất chợt ảnh mở cửa xe ra, đặt cô ngồi xuống, rất nhanh anh cũng ngồi theo, mặt lạnh lái xe đi.



Trong lòng Bạch Lộ đầy phức tạp, cảm giác đường không khí như bị nén trong ô tô, lạnh buốt. Anh đang tức giận.



Cô đột nhiên cảm thấy buồn cười, tại sao anh phải tức giân? Anh dựa vào cái gì mà tức giân?



Sở Úy Dạ… Chỉ bởi vì Sở Úy Dạ sao?



Cô thấy anh rất vô lý, anh cũng không hỏi tâm tư của cô một chút, xảy ra chuyện như vậy chẳng lẽ anh cảm thấy lòng cô phải như kim cương không thể biến hình sao? Còn có thể trong mấy giờ ngắn ngủi đã tiêu hóa xong, sau đó chạy tới ôm lấy tay anh hết sức phấn khởi sống qua ngày?



Vậy thì cái chết của cha cô đâu? Ai sẽ cho ông một cái công đạo?



Cô thấy muộn phiền, không muốn nói gì cả, ngồi ở vị trí bên cạnh lái xe nhìn ra phía cửa, đến mức người đàn ông đang lái xe kia cô cũng không liếc mắt một cái.



Xe đi được nửa đường, Quan Triều gọi điện thoại tới. Nhìn người gọi, Lương Phi Phàm biết nhất định có tin tức của Tần Trân Hy ở bệnh viên. Anh cau mày nhìn người phụ nữ bên cạnh so với anh cũng đang lạnh lùng không kém. Anh đưa điện thoại tới trước mặt cô, tự nhiên cũng là cố ý: “Có thể là kết quả phẫu thuật của mẹ em, có muốn nghe không?”



Lòng Bạch Lộ khẽ động, là có quan hệ với Tần Trân Hy, cô cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, đưa tay liền nhận lấy điện thoại.



“A lô…”



Quan Triều sửng sốt một chút, nhưng nhận ra được đây là giọng Bạch Lộ, anh rất nhanh nói: “Lương phu nhân, ca phẫu thuật cho mẹ cô vừa xong, tôi gọi để nói cho cô một tiếng. Hiện giờ bà đã được đưa về phòng bệnh, bác sĩ nói ca phẫu thuật coi như thành công nhưng trước mắt chưa thể tỉnh lại ngay.”



“Khi nào mới có thể tỉnh lại?”




Nước Anh nhất định phải đi, trước kia cô không muốn đi là bởi vì không muốn tách khỏi Lương Phi Phàm, sau đó lại xảy ra chuyện của Tần Trân Hy, cô đồng ý đi nhưng trong lòng không hề nguyện ý. Nhưng bây giờ, con cô đã không còn, chân tướng chuyện hai mươi mấy năm trước đánh thẳng vào cô, cộng thêm mẹ cô dường như cũng đã thoát khỏi nguy hiểm, cô cảm thấy đi là lựa chọn tốt nhất.



Chẳng qua là, cô bây giờ nói ra phải đi với Lương Phi Phàm mà nói lại là một cảm giác hoàn toàn khác.



Anh muốn để cho cô đi vì bảo vệ bình an cho cô, vì để anh không có nỗi lo về sau, nhưng là không phải cô vẫn luôn không tình nguyện đi sao? Bây giờ cô lại chủ động nói muốn đi, cái ‘đi’ này không hề giống với ‘đi’ kia.



Lương Phi Phàm cau mày, lực ôm lấy người cô không giảm mà lại tăng lên để cho Bạch Lộ cảm thấy thân thể mình bị đè ép có chút đau. Giọng anh trầm thấp mang theo mấy phần lạnh lùng: “Tách ra? Em giải thích cho anh nghe, tách ra theo như em nói là có ý gì?”



Bạch Lộ ngược lại rất bình tĩnh, con ngươi trong veo: “Em biết, anh cũng biết, nếu như em nhất định phải giải thích cho anh vậy thì em sẽ nói… là như trong lòng anh đang nghĩ. Phi Phàm, chúng ta chia tay đi.”







Lương Phi Phàm cảm giác lòng mình vẫn luôn bị treo rất cao trên một cây nhỏ thẳng không thể chống nổi quá lâu. Thật ra anh biết sẽ có nguy cơ này nhưng luôn hy vọng sẽ may mắn, hy vọng cô biết chuyện này có lẽ cô sẽ hiểu, có thể khoan dung tha thứ.



Cuối cùng vẫn chỉ là một hy vọng buồn cười…



“Chia tay?”



Ánh mắt Lương Phi Phàm trở nên trầm trầm, môi mỏng nói ra lộ theo mấy phần tàn bạo: “Hai từ này không phù hợp với chúng ta, anh sẽ coi như chưa từng nghe thấy. Bạch Lộ, em nghe anh, thu lại hai từ này đi.”



“Lời nói ra khỏi miệng làm sao thu hồi?” Bạch Lộ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn anh, lắc đầu: “Anh nói hai từ chia tay không phù hợp với chúng ta, chẳng lẽ anh hy vọng em sẽ nói ly dị? Em… A…”



Câu nói kế tiếp bị nụ hôn bá đạo của Lương Phi Phàm nuốt lấy.



Giọng Bạch Lộ bị ngăn ở cổ họng, lần đầu tiên ở trong ngực anh, khi bị anh hôn cô lại kịch liệt giãy giụa, nhưng dù cô giãy giụa Lương Phi Phàm càng cảm thấy không thể khống chế được, cái ý niệm sợ mất đi bành trướng trong lòng anh, đến cuối cùng không được bỏ, hay hoặc là không cam lòng đều thể hiện ở nụ hôn này.



Không giống bất kỳ lần nào trước đây, triền miền dịu dàng, anh hôn rất gấp, giống như dùng hết khí lực nắm lấy đất cát, giống như đồng hồ cát đang chảy, biết rất rõ cuối cùng vẫn qua kẽ tay len lén chảy ra, cho dù không thể giữ lại được nhưng vẫn muốn bắt lấy.